Chương 59

Nghe giọng điệu mỉa mai của hắn, Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy ngực nghèn nghẹn, cô gắng gượng nhếch môi: “Tôi, tôi đi về trước…”

Đi về? Về đâu?

Kỷ Dạ Bạch tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đôi mắt sâu thẳm nheo lại: “Đi đâu?”

Ninh Hề Nhi giãy giụa, nhưng lại phát hiện hắn tóm rất chặt, căn bản không thể giãy ra được!

“Buông tôi ra.” Cô cau mày: “Cậu quản tôi đi đâu làm gì? Tôi đã nói rồi, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả!”

Nhiệt độ trong phòng như đột nhiên hạ xuống mấy độ, quanh thân Kỷ Dạ Bạch toát ra khí thế lạnh lẽo, hắn sa sầm mặt, cười lạnh một tiếng, rồi hung dữ đẩy Ninh Hề Nhi ra.

“Cậu nói đúng, hai ta chẳng có quan hệ gì cả.”

Hàng mi Ninh Hề Nhi run lên, đôi mắt ầng ậng nước.

Cô còn ảo tưởng cái gì nữa chứ? Nụ hôn cưỡng ép lần trước, và cả tuyên bố cô là người phụ nữ của hắn, chẳng qua chỉ là một trò đùa ác ý mà thôi.

Bây giờ cô nên nhận rõ mọi thứ rồi.

Ninh Hề Nhi rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Tạm biệt.”

Kỷ Dạ Bạch đút một tay vào túi quần, cao quý ngạo mạn hếch cằm: “Tốt nhất là vĩnh biệt luôn đi.”

Hai người đều như những con nhím gai, cho rằng công kích đối phương sẽ làm mình thoải mái hơn một chút.



Ninh Hề Nhi trở về nhà mình. Nhà họ Ninh ngày nào cũng có người giúp việc tới quét dọn theo giờ, căn phòng của cô vẫn ngăn nắp sạch sẽ không có lấy một hạt bụi như trước kia.

Cô co người trên ghế sô pha, mở một chương trình hài. Tivi phát ra tiếng cười nói vui vẻ, cô gắng gượng nhếch khóe miệng, nhưng lại nhận ra cho dù có làm thế nào cũng không cười nổi.

Bực bội, lo lắng, kiềm nén… Đủ mọi cảm xúc tiêu cực đan xen, cô lắc đầu thật mạnh, rồi gọi điện thoại hẹn Thành Du Nhiên và Kiều Nam Thành cùng đi ăn.

Ba người chọn một quán thịt nướng, Thành Du Nhiên khoác tay Ninh Hề Nhi, nhìn thực đơn toàn thịt mà chảy nước miếng.

“Thịt bò, thịt ba chỉ, cánh gà, thịt dê, thịt thăn… tất cả lấy mỗi thứ hai suất! À không không, ba suất!” Thành Du Nhiên giơ tay, liên tục chỉ vào các món mà gọi.

Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, Kiều Nam Thành chăm chỉ nướng thịt, nhúng nước sốt, bỏ gia vị…

Ninh Hề Nhi và Thành Du Nhiên nhìn chằm chằm miếng thịt, được một miếng lại cướp một miếng, náo loạn tranh giành.

Ăn thịt nước phải tranh cướp nhau thì mới ngon…

Kiều Nam Thành khó khăn lắm mới cướp được miếng thịt từ nanh vuốt của hai cô gái. Nhưng vừa gắp được lên, Ninh Hề Nhi đã dùng đũa cướp miếng thịt trên đũa cậu ta nhanh như gió.

“Này…” Kiều Nam Thành chỉ biết nghẹn ngào, cậu ta như một con chó lớn ủ rũ bỏ đũa xuống: “Tôi, tôi không nướng nữa!”

“Ồ, Kiểu Kiều cũng biết dỗi nha!” Thành Du Nhiên như vừa phát hiện ra cánh cửa của thế giới mới, mắt đảo tới đảo lui, trêu ghẹo Kiều Nam Thành: “Cậu không cho Hề Hề ăn no, cẩn thận Hề Hề cắn cậu đấy.”

Kiều Nam Thành lập tức đỏ mặt, trên làn da màu mật ong hiện lên màu hồng hồng.

“Được rồi được rồi, cho cậu ăn này.” Ninh Hề Nhi không đành lòng, lại trả thịt lại cho cậu ta.

Kiều Nam Thành nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi, cô bị cay tới mức le lưỡi, đầu lưỡi nhỏ xinh như ẩn như hiện…

Cổ họng cậu ta nhấp nhô, cậu ta quay mặt đi, lấy lon nước mà Ninh Hề Nhi thích uống nhất từ trong ba lô ra đưa qua.

“Cảm ơn.” Ninh Hề Nhi nhận lấy, Thành Du Nhiên lại mở to mắt nhìn, nghi ngờ hỏi: “Kiểu Kiều, cái quyển màu sắc rực rỡ trong ba lô của cậu là sách gì vậy?”

Kiều Nam Thành giật mình, gương mặt lại càng đỏ hơn!

Thành Du Nhiên cười gian xảo: “Ố ồ! Chắc không phải là… truyện s*x đó chứ?”

Kiều Nam Thành lúng tung xua tay: “Không… không phải…”

Cậu ta vừa căng thẳng thì tật nói lắp càng nghiêm trọng hơn.

Thành Du Nhiên nhanh tay nhanh mắt cướp ba lô của cậu ta, lôi quyển sách trong đó ra.

Trang bìa in hình người mẫu vóc dáng nóng bỏng, lật sang trang tiếp theo thì bên trong càng nhiều hình ảnh “bỏng mắt” hơn.

“Chậc…” Thành Du Nhiên tặc lưỡi cảm thán: “Không ngờ cậu lại như vậy nha Kiều Kiều.”

Ninh Hề Nhi thở dài: “╮(╯▽╰)╭ Bỗng nhiên lại có cảm giác Kiểu Kiều nhà ta sắp trưởng thành là thế nào?”

“Ha ha ha ha…”

Kiều Nam Thành không thể ngờ được là mình lại bị hai cô gái trêu đùa!

“Cái này… là… là người khác, đưa, đưa cho tôi…” Cậu ta lắp bắp giải thích.

Bạn cùng bàn của cậu ta là một tên rất phong lưu, luôn cảm thấy kiểu người nói chuyện với con gái mà cũng đỏ mặt như Kiều Nam Thành đúng là “thiếu kiến thức”, thế là tốt bụng nhét quyển sách này cho cậu ta…

Thấy Kiều Nam Thành xấu hổ và tức giận muốn chết, Thành Du Nhiên biết chừng mực không trêu nữa: “Kiều Kiều ngoan, đừng khóc nha, không có gì mất mặt đâu mà…”

Thành Du Nhiên luống cuống nhét cuốn truyện vào lại ba lô, có điều ba lô của Ninh Hề Nhi và Kiều Nam Thành là cùng một kiểu, chỉ khác chi tiết, trong lúc gấp gáp, Thành Du Nhiên không để ý mà nhét nhầm sang ba lô của Ninh Hề Nhi…

“Đúng rồi, Hề Hề, xem cái này!” Thành Du Nhiên lấy ba tấm vé từ trong túi ra như hiến vật báu: “Tổ thể dục phát miễn phí đấy! Thứ sáu tuần này Hội học sinh sẽ tụ họp ở công viên trò chơi!”

Ninh Hề Nhi nghi ngờ: “Sao lại có ba tấm?”

“Kiều Kiều được mời vào tổ thể dục rồi! Sắp đến cuộc thi Tennis mùa đông của thành phố Anh Đào, Tiêu Hi Thần còn trông chờ Kiều Kiều giật giải quán quân về đấy. Chín giờ thứ Bảy tập hợp ở chỗ kiểm vé của công viên trò chơi nhé.” Thành Du Nhiên giải thích một chút rồi chia vé.

“Ok.”

Ăn cơm xong, Thành Du Nhiên phất tay: “Nhà tớ ở gần đây, tớ tự về được rồi.”

“Bye bye, đi đường cẩn thận nhé.”

“Biết rồi!”

Màn đêm buông xuống, ánh đèn trong thành phố đang dần sáng lên, đèn nê ông muôn màu muôn vẻ thắp sáng cảnh đêm phồn hoa náo nhiệt của thành phố.

“Tôi, tôi đưa, đưa cậu về.” Kiều Nam Thành nhìn góc nghiêng bên mặt của Ninh Hề Nhi.

Hàng mi dài nhỏ của Ninh Hề Nhi chớp chớp: “Ăn có hơi no, chúng ta cũng đi về thôi.”

Hai người men theo con phố chậm rãi bước đi.

Kiều Nam Thành lặng lẽ đi phía ngoài lề đường, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ cô đơn của Ninh Hề Nhi.

Cậu ta rất muốn an ủi cô, nhưng mà…

Cậu ngốc nghếch như vậy, lại còn nói lắp, cũng không biết nói những lời dễ nghe…

Ninh Hề Nhi dường như nhận ra những lo lắng của Kiều Nam Thành, cô ngẩng đầu, mỉm cười: “Không cần an ủi tôi đâu, tôi rất ổn. Kiều Kiều, đừng thương hại tôi.”

Điều khiến cô không chịu nổi nhất chính là lòng thương hại của người khác.

Kiều Nam Thành ngốc nghếch gật đầu.

Khu biệt thự…

Đi đến cửa hàng tiện lợi, một bóng người mập mạp nhảy nhót nhào tới.

“Chị Hề Hề! Cho chị ăn kẹo này!”

Cô bé nắm chặt một đống kẹo mυ"ŧ, trong miệng còn đang ngậm một cái, híp mắt hưởng thụ.

“Cảm ơn Miêu Miêu nhé.” Ninh Hề Nhi nhéo cái má phúng phính của cô bé, đột nhiên lại cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng lia thẳng vào mình!

Trời tối om thế này, nhà họ Kỷ đâu thể nào yên tâm để Miêu Miêu một mình ra mua đồ, chắc chắn là có người đi theo con bé…

Cô cứng ngắc quay đầu lại, vừa lúc đối mặt với đôi mắt đen thăm thẳm như đầm sâu giếng cổ.

Hắn đứng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa. Ánh đèn lờ mờ chiếu lên gương mặt tuấn tú như tạc ấy một vẻ ấm áp, nhưng lại không át nổi sự u ám và lạnh lẽo trong đôi mắt kia.