Chương 373 : Tất cả đều phải chết.

Nỗi nghi ngờ càng ngày càng chiếm lấy suy nghĩ Ninh Hề Nhi, cô từ từ di chuyển về phía chuông báo

động. "Cô ra ngoài trước đi, tôi còn phải làm kiểm tra thông thường cho ông ấy, phải cởϊ qυầи áo." Bác sĩ thấp giọng nói, giọng nói có vài phần mất tự nhiên.

Ninh Hề Nhi do dự một lúc rồi nói, "Tôi gọi y tá tới giúp bác sĩ nhé."

Cô quyết đoán ấn chuông báo động trên tường, nhưng bác sĩ kia còn nhanh tay hơn cô, gã khóa tay cô lại, một tay vòng sang bịt miệng cô.

"Ưm ưm…" Sắc mặt Ninh Hề Nhi trắng bệch, không thể ngờ nghi ngờ của mình là thật. "Im nào."

Cảm nhận mũi tiêm lạnh lẽo đè ngay cổ họng mình, Ninh Hề Nhi không dám phát ra một tiếng nào, sợ

hãi chọc giận người này.

Bàn tay thô lỗ của gã đàn ông giữ chặt lấy cằm cô, giống như đang xem xét một món hàng, sau đó khẽ giễu cợt, "Không ngờ ông ta lại có một cô con gái xinh đẹp thế này…"

Cả người Ninh Hề Nhi lập tức run rẩy.

Người đàn ông này xé ga giường ra rồi trói tay Ninh Hề Nhi lại, sau đó đập tay vào gáy Ninh Hề Nhi, cô chỉ thấy một cơn đau ập tới rồi ngất đi, không còn biết gì nữa.

Người đàn ông nhìn Ninh Cảnh Thâm trên giường một lúc, nhưng không ra tay với ông mà lại đem Ninh Hề Nhi đi.

Khi Ninh Hề Nhi tỉnh lại, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh cãi của hai người nào đó. "Tôi bảo ông hạ thuốc Ninh Cảnh Thâm, ông bắt con gái ông ta tới đây làm gì?"

Một giọng biếng nhác vang lên, "Bắt đã bắt rồi, bà nói xem giờ làm sao?"

"Ông…" Người trợ lý đỡ gọng kính, giọng nói xen lẫn sự tàn nhẫn, "Tất nhiên là giải quyết sạch sẽ rồi."

"Chậc."

Ninh Hề Nhi giãy giụa ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn kiểu Tây, trong phòng tối tăm không một tia sáng, không biết đây là đâu.

Cửa bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông mang mặt nạ bước vào, từ thân hình có thể đoán được đây là bác sĩ khi nãy.

"Tỉnh rồi à?" Người đàn ông cười quyến rũ, "Muốn biết là ai hại cô không?"

Ninh Hề Nhi liều mạng lắc đầu, biết càng nhiều càng nguy hiểm, cô chẳng muốn biết gì hết.

"Cũng có đầu óc đây." Người đàn ông nói với giọng đáng tiếc, "Chỉ tiếc tất cả đã muộn rồi. Chủ thuê của tôi bảo tôi đem bán cô đi, trước bán đấu giá cho đám chợ đen, sau đem đi lấy nội tạng…"

Từng câu từng chữ của gã khiến sắc mặt Ninh Hề Nhi ngày càng trắng bệch.

Gã đàn ông hưởng thụ sự sợ hãi của cô rồi nói, "Vì thế, oan có đầu nợ có chủ, nếu có báo thù nhớ báo

đúng người nhé."

"Bọn họ cho ông bao nhiêu tiền, tôi có thể cho ông con số cao hơn, ông thả tôi ra, được không?" Nhịp thở Ninh Hề Nhi ngày càng gấp gáp, cô cố giữ bình tĩnh thương lượng.

"Còn dám đàm phán với tôi sao, lá gan cũng lớn đấy." Gã đeo mặt nạ bật cười, một tay gã vươn tới cổ của Ninh Hề Nhi, "Nhưng ngại quá, chuyến này tôi chỉ nhận một đơn hàng thôi."

Ninh Hề Nhi tuyệt vọng cúi gằm mặt.

Tại bệnh viện Nhân Ái. Kỷ Dạ Bạch nắm lấy cổ áo người bảo vệ Ninh Hề Nhi rồi hét lên, "Cô ấy đâu rồi?"

Tên thuộc hạ khúm núm báo cáo, "Đột nhiên mất tích, chúng tôi đã kiểm tra camera nhưng thật sự không phát hiện cô Ninh…. Chúng tôi nghi ngờ cô ấy bị bắt cóc, thủ phạm là một tay cao thủ, rất có khả năng đã hack camera giám sát…"

"Tiếp tục điều tra cho tôi!"

Nhìn xung quanh một vòng, giọng nói lạnh lẽo của hắn lại vang lên, "Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì tất cả đều phải chết!"

"Vâng." Đám người sợ hãi tản ra tiến hành công tác của mình.

Sau khi bọn họ đi hết, Kỷ Dạ Bạch trượt người xuống đất dọc theo bức tường, điên cuồng vò đầu bứt tóc. Hề ngốc, em đang ở đâu?

Chợ đen lớn nhất của thành phố Anh Đào.

Lần đầu tiên Ninh Hề Nhi tới một nơi như thế này, nhìn đám người vàng thau lẫn lộn xung quanh, cô không khỏi cắn chặt môi.

Người mang mặt nạ giao cô cho một ông chú kính râm to cao vạm vỡ, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bằng vàng lớn. Khi nhìn thấy Ninh Hề Nhi, ông ta liếʍ môi để lộ hàm răng vàng ố, "Còn non tơ thế này chắc chắn có thể bán với giá tốt."

Nhất thời vô số cảm xúc nhục nhã, bất lực, đau đớn bỗng dâng lên rồi xen lẫn vào nhau, Ninh Hề Nhi

siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ ửng lên.

Thế nhưng Ninh Hề Nhi không khóc, cũng không tỏ ra yếu đuổi trước mặt bọn họ.

Tuy cúi đầu nhưng lưng cô vẫn thẳng tắp. Kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng.

Hai cô gái mặc đồ hở hang đưa Ninh Hề Nhi xuống dưới, sau đó trang điểm chải chuốt kĩ càng cho cô. Hội đấu giá hình như đã sắp bắt đầu, thỉnh thoảng lại có tiếng ồn ào truyền tới phòng nghỉ.

Không lâu sau, hai cô gái đã đẩy Ninh Hề Nhi vào một l*иg sắt màu đen lớn, sau đó khóa lại, Ninh Hề Nhi dự cảm được điều chẳng lành, "Các người muốn làm gì?"

Không ai để ý tới cô, trong mắt bọn họ, Ninh Hề Nhi chẳng khác gì người chết cả.

L*иg sắt bắt đầu ầm ầm dâng lên khiến Ninh Hề Nhi sợ hãi đến xanh mặt, sau khi quan sát tỉ mỉ, bên dưới cái l*иg này có một máy nâng đang nhanh chóng nâng cô lên cao.

Chỉ thoáng chốc, l*иg sắt đã tới mặt đất. Xung quanh là bóng tối bao trùm.

Ngay sau đó.

Một ánh đèn sáng rọi chiếu thẳng vào người Ninh Hề Nhi, hé lộ khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Giọng nói đầy kí©h thí©ɧ của người dẫn chương trình vang lên truyền tới mọi ngõ ngách của nơi này thông qua chiếc micro, "Cô bé này chính là món hàng chính trong buổi đấu giá hôm nay của chúng ta, giá bắt đầu một trăm nghìn tệ, mỗi lần nâng giá không thấp hơn mười nghìn."

Cả buổi đấu giá lập tức bùng nổ, Ninh Hề Nhi thấy có rất nhiều đàn ông đang chăm chăm nhìn vào cô, ánh mắt đầy du͙© vọиɠ hoang dã.

Trái tim cô lạnh toát.

Cô sắp bị bán thật rồi ư…

"Hú." Ở một góc nào đó của buổi đấu giá bỗng vang lên tiếng chó sủa, một con chó to lớn màu đen nhào tới bên l*иg sắt, sau đó di chuyển gầm gừ xong quanh l*иg, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào cắn xé Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi hét lên sợ hãi, cả người bắt đầu run lẩy bẩy.

Cảnh này càng kí©h thí©ɧ sự biếи ŧɦái của đám người xung quanh. Bảng giá liên tục giơ lên.

"Một trăm năm mươi nghìn!" "Một trăm tám mươi nghìn!" "Ba trăm nghìn!"

"Năm trăm nghìn!" " "

Chỉ trong chớp mắt, giá đã lên tới một triệu. Ninh Hề Nhi gần như sụp đổ, ngồi co ro ở góc phòng, tay bịt mắt không dám nhìn con chó to đáng sợ kia.

Lúc này, một tấm bảng có màu sắc khác hoàn toàn với nhưng tấm bảng màu bạc khác bỗng xuất hiện, nó màu vàng.

Thái độ của người chủ trì trở nên cung kính, "Tam gia, ngài cũng thích cô gái này à?" "Ngẩng đầu lên."

"Hả?" Người chủ trì hơi ngẩn ra, ngay sau đó hung tợn nhìn Ninh Hề Nhi quát, "Ngẩng đầu lên kìa!

Mau lên! Nếu không sẽ thả chó cắn cô!"

Đôi vai Ninh Hề Nhi run rẩy, tay đè chặt xuống đất, đơ cứng ngẩng đầu lên. Bên dưới bị bao phủ bởi bóng tối, Ninh Hề Nhi chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì. Dường như có một bàn tay vô hình đang đẩy cô vào địa ngục.

Người chủ trì không đoán được ý của Tam gia, bèn nói, "Tam gia, ngài ra giá bao nhiêu ạ…"

"Ngay cả con gái nuôi của ta cũng dám đυ.ng tới, ai cho các người cái gan đó?" Giọng nói đầy tàn nhẫn của Tam gia chậm rãi vang lên, người chủ trì nghe như sét đánh bên tai, điếu thuốc của tên đeo dây chuyền cũng rơi xuống mặt đất.

Hai người quỳ sụp xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu, những nhân viên khác cũng lập tức quỳ xuống cùng lúc.