- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Cục Cưng, Ôm Cái Nào
- Chương 37:
Cục Cưng, Ôm Cái Nào
Chương 37:
Khóe mắt Thành Du Nhiên ngân ngấn nước, cô ấy lau nước mắt: “Kỷ Dạ Bạch… Việc này đều là lỗi của tôi, là do tôi u mê lú lẫn, đã viết thư tình cho Hội trưởng đại nhân, lại còn nhờ Ninh Hề Nhi đưa thư giúp tôi, vậy mới khiến cậu ấy vi phạm quy định của nhà trường. Cậu ấy vô tội, xin cậu đấy, hãy giúp cậu ấy đi!”
“Hả? Cho nên thư tình chị dâu đưa hôm qua, không phải do chị ấy viết cho Ngôn Dịch Thâm hả?” Tiêu Hi Thần thò đầu qua hóng hớt.
Kỷ Dạ Bạch nheo nheo đôi mắt đen thẫm, gương mặt tuấn tú tỉnh bơ không biến sắc, song những ngón tay dưới bàn học đã siết chặt thành nắm đấm.
Là do hắn hiểu lầm Ninh Hề Nhi à?
Vậy mà tối hôm qua hắn còn nói mấy lời khó nghe như vậy, ai ngờ, chẳng qua Ninh Hề Nhi chỉ đang giúp đỡ bạn bè mà thôi!
Chết tiệt!
Thành Du Nhiên thấy hắn không nói gì, liền cho rằng hắn không chịu giúp, cô cắn chặt môi: “Tôi đi nhận lỗi ngay đây! Có phải chạy cũng là tôi chạy!”
Lỗi vốn do cô, sao có thể để mình Ninh Hề Nhi giúp cô gánh lấy?
“Cậu bạn mới tới ơi, cậu làm gì thế!” Tiêu Hi Thần kinh ngạc nhìn bóng lưng Thành Du Nhiên khuất xa, “Cái gì vậy… Anh Kỷ, anh thật sự không lo lắng cho chị dâu à?”
Kỷ Dạ Bạch hơi ngẩng mặt lên, trên gương mặt thêm mấy phần lạnh lùng, mấy phần cố chấp bướng bỉnh.
Lật lại ký ức, hắn nhớ tới lúc học cấp II, ông Ninh bận rộn lo toan sự nghiệp, căn bản không hề để ý đến Ninh Hề Nhi.
Người giúp việc của nhà họ Ninh lại vô trách nhiệm bỏ bê cô, quãng thời gian đó, Ninh Hề Nhi bị bệnh dạ dày, một mình âm thầm tới bệnh viện khám chữa, trên đường về nhà, đoán chừng cơn đau khiến cô hết chịu nổi, bèn đứng khóc một mình bên vệ đường.
Khi ấy hắn đạp xe ngang qua, vậy là bất đắc dĩ chở cô về nhà.
Cô ngồi sau lưng hắn, im lặng không chịu nói lấy một câu, chỉ có nước mắt thấm ướt một khoảng sau lưng áo hắn.
Kỷ Dạ Bạch của lúc đó, đối với tình cảm của bản thân vẫn vô cùng mù mờ, song trong đầu hắn đã loáng thoáng có một ý niệm: Hắn không muốn Ninh Hề Nhi rơi nước mắt nữa.
Rốt cuộc có nên đi hay không?
Sức khỏe của cô từ nhỏ đã không tốt, liệu có mệt quá mà ngất đi không? Liệu bệnh dạ dày có phát tác không?
Phân vân, do dự, lưỡng lự, chần chừ, vướng mắc, bối rối…
Kỷ Dạ Bạch như vậy cũng khiến Tiêu Hi Thần cuống lên theo: “Anh Kỷ, rốt cuộc anh có đi hay không? Anh không đi thì em đi!”
“Người phụ nữ của anh đây, cóc cần người khác cứu!” Kiêu ngạo quăng lại mấy chữ, Kỷ Dạ Bạch đút tay vào túi, cố tỏ vẻ tự nhiên bước ra khỏi phòng học.
Chẳng qua bước chân của hắn, so với bình thường nhanh gấp mấy lần.
Tiêu Hi Thần lơ ngơ theo sau, ây chà chà… Ngoài miệng vừa nói không cứu, mà phản ứng cơ thể lại thành thế này cơ…
Cậu ta cũng vội vàng nối gót.
…
Sải bước chạy vội tới sân trường, đám thiếu nữ si mê rối rít hét chói tai.
“A! Cậu Kỷ đến kìa!”
“Nam thần, nam thần! Em yêu anh!”
“Không phải cậu Kỷ tới ra mặt giúp học sinh chuyển trường chứ?”
“Tôi xem chừng, là tới xem chuyện hài đó!”
Kỷ Dạ Bạch không thèm chú ý đến tất cả, hắn đi tới trước mặt Ngôn Dịch Thâm, túm lấy cà vạt của Ngôn Dịch Thâm: “Người đâu?”
“Khụ khụ…” Ngôn Dịch Thâm cảm thấy vô cùng kỳ lạ, dù gì gã cũng là một người trưởng thành vóc dáng gần 1m8, vậy mà Kỷ Dạ Bạch dùng một tay đã lập tức nhấc được gã lên, sức vóc tên này rốt cuộc lớn nhường nào?
Ngôn Dịch Thâm bình thường vẫn dịu dàng như thiên sứ, vậy mà vẻ mặt giờ đây có biểu cảm khó coi tới cực điểm: “Đang chạy bộ!”
Quay đầu lại, ánh mắt của hắn mắt quét một vòng, con ngươi đen càng đen hơn, thậm chí còn thoáng nét… hoảng hốt.
Đúng là Ninh Hề Nhi đang chạy, thái độ rất nghiêm túc, tóc cô buộc đuôi ngựa, chỏm tóc lắc qua lắc lại theo nhịp chạy.
Cơ mà cô đang chạy kiểu… sợ chẳng bằng người bình thường bước vội. Hệt như con ốc sên bình tĩnh từ tốn, hoàn toàn quán triệt chân lý của ba chữ “chạy từ từ”.
Kỷ Dạ Bạch buông Ngôn Dịch Thâm ra, môi mỏng nhếch lên nụ cười hứng thú.
Cô gái này… Đúng là chẳng đời nào để bản thân chịu thiệt.
Ước chừng qua mười mấy phút đồng hồ Ninh Hề Nhi mới chạy xong một vòng, khóe miệng Ngôn Dịch Thâm méo mó giật giật: “Bạn Ninh! Bạn không để Hội học sinh vào mắt đó à?”
Ninh Hề Nhi trưng ra ánh mắt vô tội, nghiêm trang hỏi: “Hội trưởng đại nhân, có phải em chạy chưa đủ chậm không? Anh yên tâm, vòng tiếp theo em sẽ cố gắng chạy chậm hơn nữa nhé!”
Ngôn Dịch Thâm: “…”
“Cô chạy hẳn hỏi tử tế cho tôi, nếu không…” Lời còn chưa dứt, Ninh Hề Nhi đã chen ngang gã, thành khẩn cất tiếng: “Hội trưởng đại nhân, em sẽ cố gắng! Anh không cần cổ vũ cho em đâu!”
Cô giơ nắm đấm nho nhỏ lên, biểu cảm tràn trề sức sống, còn con ngươi đen lấp lánh như ngọc lưu ly, lại lóe lên chút giảo hoạt.
Hừ hừ, còn lâu cô mới ngồi chờ chết.
Thế nhưng khi liếc thấy Kỷ Dạ Bạch, cô bỗng sững người.
Sao hắn lại tới đây?
Ninh Hề Nhi bĩu mỗi, chắc chắn cái tên đó tới đây để cười nhạo cô!
Tảng lờ Kỷ Dạ Bạch, cô hướng về phía Thành Du Nhiên vẫy tay, rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Thành Du Nhiên dụi dụi mắt, cô ấy nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy với Ngôn Dịch Thâm.
“Hội trưởng, bức thư tình đó là em viết cho anh, người nên chịu phạt là em!”
Ngôn Dịch Thâm chỉ thờ ơ mở miệng: “Người đưa tôi thư tình, là Ninh Hề Nhi!”
Ý gã là, gã chỉ tính toán với Ninh Hề Nhi, còn về những thứ khác gã không thèm để bụng.
Trong đầu Thành Du Nhiên chợt thoáng một ý nghĩ: Chẳng lẽ… tên Ngôn Dịch Thâm này cố ý làm khó Ninh Hề Nhi?
Kỷ Dạ Bạch cười giễu cợt, xem ra cô gái này không cần đến hắn vẫn có thể sống vui vẻ, thoải mái.
Gương mặt hắn trở về với vẻ ngang ngược lạnh lùng, khí thế vô cùng mạnh mẽ, quay lưng rời đi.
Còn chưa bước được mấy bước, xung quanh bỗng vang lên tiếng kêu thét đầy kinh sợ:
“Á trời ơi, Ninh Hề Nhi sao thế?”
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận…
Ba chữ “Ninh Hề Nhi” này, chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn.
Kỷ Dạ Bạch quay lại, sắc mắt hắn sa sầm xuống, bước về phía Ninh Hề Nhi ngay tức khắc.
Ninh Hề Nhi đã dừng lại, cô chỉ cảm thấy bỗng nhiên đầu óc choáng váng vô cùng, dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ mũi, đưa tay chạm thử, liền thấy máu đỏ chói mắt.
Máu mũi…
Bóng tối đột ngột phủ chụp lấy cô, cô lảo đảo chệnh choạng, rồi ngã rầm xuống…
Trong mơ hồ, tựa như nghe thấy ai đó đang gọi tên cô, rồi sau đó ý thức mất đi…
“Ninh Hề! Tỉnh lại đi!” Kỷ Dạ Bạch ôm Ninh Hề Nhi, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt hắn ôm trong lòng, trái tim bắt đầu tăng tốc đập nhanh hơn mọi khi.
Rõ ràng mới mấy phút trước, cô còn đang vui vẻ hoạt bát như thế, sao đột nhiên đã ngất xỉu rồi?
Ngôn Dịch Thâm bối rối, chỉ chạy có một vòng, còn chạy chậm như thế, hôn mê sao cho được?
Thành Du Nhiên đứng bên cạnh vọt qua như gió lốc, hốc mắt cô ấy đỏ bừng: “Hề Hề, cậu sao thế? Đừng dọa tớ chứ…”
Kỷ Dạ Bạch mím môi, khí thế tỏa ra xung quanh hắn chợt lạnh đi, ngay cả nhiệt độ tựa hồ cũng tụt mất mấy độ.
Hắn bế thốc Ninh Hề Nhi lên, rảo bước tới phòng y tế!
…
Phòng y tế…
Ninh Hề Nhi từ từ mở mắt.
Đập vào mắt đầu tiên là một màu trắng sạch sẽ, trong không khí thoảng mùi nước khử trùng nhàn nhạt.
“Hề Nhi, cô tỉnh rồi.” Bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp ma mị, nghe rất quen thuộc.
Con ngươi đen liếc một vòng, rơi vào người hắn, Ninh Hề Nhi sửng sốt một hồi: “Cung Tu?”
Sao cậu ta lại ở đây?
Chẳng lẽ… Cậu ta cứu mình sao?
Ninh Hề Nhi phản xạ không suy nghĩ: “Cảm ơn đã cứu tôi.”
Cung Tu thoáng khựng lại, suy ngẫm một hồi, gã đã biết cô hiểu lầm rồi, nhưng bản thân cũng không định giải thích, ngược lại còn nhếch môi lên: “Vậy thì… Cô muốn cảm ơn tôi thế nào đây?”
Đúng lúc này, Kỷ Dạ Bạch nghe được câu nói ấy, bước chân khựng lại ngay ngưỡng cửa.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Cục Cưng, Ôm Cái Nào
- Chương 37: