Chương 363: Đừng chọc tôi.

Ninh Hề Nhi giận mà không chỗ trút, tại sao trên thế giới lại có loại người tự cho mình là đúng như vậy cơ chứ?

Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy tức giận. "Tô Vãn Hạ, cô đừng có chọc vào tôi."

Dường như bị ánh mắt quật cường của Ninh Hề Nhi chọc cười, Tô Vãn Hạ chọc vào chiếc trán trắng

nõn, căng mịn của cô: "Chọc giận cô thì sao?"

Không khí trong phổi loãng xuống, cơn nóng giận vô cùng tận tích tụ lại ở bên trong. Chiếc trán trắng nõn của cô rất nhanh bị Tô Vãn Hạ chọc đến mức đỏ ửng lên.

Tô Vãn Hạ vẫn muốn tiếp tục, bỗng nhiên có một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay của cô ta.

"Bắt nạt xong chưa?" Cung Tu vẫn luôn gục xuống bàn ngủ, đột nhiên đứng lên, chặn Tô Vãn Hạ lại. Cặp mắt hoa đào hơi nheo lại, lộ ra vẻ giễu cợt nguy hiểm.

Tô Vãn Hạ rút tay ra: "Ồ, vì sao anh lại ra mặt giúp cô ta?"

"Tôi là anh của cô ấy." Cung Tu bình tĩnh nói, nhìn Ninh Hề Nhi: "Cô ngồi bên cạnh tôi đi."

***

Đến thời gian lên lớp, tiết đầu tiên là tiết của Thời Niệm Sơ. Sau khi giảng bài xong, thầy đưa một xấp

đề thi cho lớp phó học tập phát cho các bạn: "Các em làm đi, cuối giờ nộp bài." Ninh Hề Nhi nhìn đề bài cực kỳ cao siêu khó hiểu, đầu đau không chịu được.

Ngược lại, Tô Vãn Hạ đặt bút viết như có thần, chỉ dùng hai mươi phút là hoàn thành bài thi. Cô ta đi đến trước mặt Ninh Hề Nhi, giật lấy bài thi của cô, nộp cho Thời Niệm Sơ.

Thời Niệm Sơ nhíu mày, giọng nói lịch sự tao nhã đầy hàm ý: "Bạn học Tô, bắt nạt bạn cùng lớp không phải là thói quen tốt đâu."

"Thầy, đây là việc riêng của em và Ninh Hề Nhi." Tô Vãn Hạ tự tin hếch lông mày: "Xin thầy chấm

điểm cho hai bài này."

Thời Niệm Sơ nhìn chằm chằm cô ta một lúc, cầm bút đỏ, nhanh chóng xem bài thi và chấm điểm cho hai người.

Điểm cao nhất của môn toán học là 150 điểm, Tô Vãn Hạ được 147 điểm, mà Ninh Hề Nhi chỉ làm được 1/3, còn chưa đến 50 điểm.

"Ván đầu tiên, cô thua." Ánh mắt Tô Vãn Hạ vượt qua đám người, khóa chặt trên người Ninh Hề Nhi. Cô đã lựa chọn ở bên Kỷ Dạ Bạch, vậy hãy tiếp nhận sự trả thù của tôi đi.

Đã không chiếm được, tôi nhất định sẽ hủy hoại cô. Trên gương mặt của Ninh Hề Nhi xuất hiện sự nhục nhã và xấu hổ, tay nhỏ nắm chặt bút, im lặng không nói câu nào.

Mọi người của lớp S đều cảm thấy thương xót, nhưng lại không biết làm như thế nào để giúp cô.

Tất cả mọi người đều gửi gắm hy vọng của mình vào một người: "Cậu Kỷ, cậu mau đến đây đi. Vợ của cậu bị người ta bắt nạt này."

Tiết thứ ba, tiết thể dục.

Tô Vãn Hạ biết thể lực của Ninh Hề Nhi không tốt, còn cố ý nói: "Chỉ cần cô chạy đủ 5000m, ván này cô

thắng, thế nào?"

Tất cả mọi người xung quanh xôn xao, 5000m, 5 cây số, mười dặm đường. Tay Ninh Hề Nhi nắm chặt tay, lông mi chớp chớp.

Giọng nói của cô rất nhỏ nhưng đầy kiên quyết: "Được, tôi chạy!"

"Mỏi mắt mong chờ." Tô Vãn Hạ khoanh tay, vẻ mặt ngang ngược, bễ nghễ.



Một vòng… Hai vòng…

Ninh Hề Nhi cắn chặt răng, cố gắng kiên trì, không chịu bỏ cuộc giữa chừng.

Thành Du Nhiên xông tới, vặn nắp một chai nước: "Này, Hề Hề, uống một ngụm nước đi."

Giản Nghi Tuyết đưa cho cô một chiếc khăn lông: "Lau mồ hôi đi, điều chỉnh nhịp thở, giữ vững nhịp, tớ chạy cùng cậu."

"Tớ cũng chạy cùng cậu."

Trên sân tập, từ một người biến thành ba.

Toàn bộ nữ sinh của lớp học bị khích lệ, chạy theo cùng.

Tiểu Hi Thần khẽ chửi thề một câu: "Không phải chỉ là 5000m thôi sao? Ai không chạy được cơ chứ? Các anh em, chúng ta cùng chạy nào, lên!"

Lập tức, một đám nam sinh lớp S hô hào khẩu hiệu: "Ninh Hề Nhi cố lên!", tạo thành một đoàn người

đuổi theo.

Trên sân tập, đội ngũ chạy 5000m càng ngày càng dài, càng ngày càng đồ sộ khiến cho các giáo viên môn thể dục lớp khác cũng biết đến.

"Học sinh lớp S quả nhiên là xuất sắc, họ đang tập luyện cho kì thi Marathon năm sau sao?"

Giáo viên thể dục lớp S gượng cười, đừng hỏi anh ta. Anh ta cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tô Vãn Hạ với mái tóc ngắn màu hồng khoanh tay đứng yên tại chỗ, gió thổi qua, hàng lông mi của cô ta rung lên, chăm chú nhìn Ninh Hề Nhi rõ ràng không chạy nổi mà vẫn liều mạng kiên trì, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang, không thể nói rõ ra được đó là cảm xúc như thế nào.

Nhưng chỉ vừa nghĩ tới, cô ấy đã ở bên Kỷ Dạ Bạch, gương mặt của Tô Vãn Hạ lập tức trở nên lạnh lùng.

Ninh Hề Nhi, tôi sẽ để cho cô hiểu được, ở bên Kỷ Dạ Bạch chỉ khiến cô nhận được những nỗi đau mà thôi.



Bước chân nặng trĩu, mỗi lần nhấc chân là một lần chịu tra tấn.

Thân thể như bị đổ thêm chì, trái tim đã mất khống chế mà đập loạn nhịp, phảng phất như muốn nổ tung.

Mồ hôi lấm tấm phủ kín chiếc trán sáng bóng, mái tóc dài màu đen đã bị thấm ướt.

Ninh Hề Nhi thở hổn hển từng hơi, buộc mái tóc hỗn loạn của mình lại thành búi trên đầu, thở hồng hộc: "Tớ chạy được bao nhiêu rồi."

Thành Du Nhiên vốn có thể lực tốt, vẫn luôn duy trì tiết tấu của mình giống cô, vội vàng nói: "Được 1500m rồi, Hề Hề, cậu có tiếp tục được không?"

"Tớ… tớ làm được."

Thành Du Nhiên định khuyên cô nên bỏ đi, nhưng nhìn đến ánh mắt cố chấp của cô, chỉ đành thở dài: "Cố lên! Cậu có thể làm được. Tớ sẽ chạy cùng cậu hết toàn bộ hành trình này."

"Còn có tôi nữa, tôi nữa." Tiêu Hi Thần giơ tay, không quên làm nũng với Thành Du Nhiên: "Du Nhiên, tôi chạy không nổi nữa rồi, cậu cõng tớ được không?"

"Tôi tặng cho cậu ba chữ." "Chữ gì chữ gì?"

"Cờ ú tờ."

Tiêu Hi Thần đần thối ra, "cờ ú tờ" có nghĩa là gì? Từ ngữ mới của dân mạng sao? Nhưng vì sao cậu ta lại không biết?

Có người sau lưng không ngừng phì cười, nhắc nhở: "Anh Tiêu, anh phải đọc nối liến ba chữ này." Tiêu Hi Thần làm theo, lập tức hạn hán lời.

Hóa ra ý cô ấy là "cút".

"Óe óe óe, Du Nhiên Nhiên, tim tôi đau quá! Cậu đã cắt nát trái tim tôi rồi." Thế là trên sân tập xuất hiện một cảnh tượng hết sức oái oăm…

Thành Du Nhiên chạy đằng sau Ninh Hề Nhi, cổ vũ: "Cố lên, cố lên", còn Tiêu Hi Thần chạy theo sau Thành Du Nhiên, cứ giả bộ ngây thơ khóc la oe óe…

Càng về sau càng ít người chạy theo, phần lớn là do thể lực của mọi người đã cạn nên từ bỏ.

Đến khi Ninh Hề Nhi chạy đến chỗ trước mặt Tô Vãn Hạ, cô ta không quên mỉa mai: "Tôi cứ nghĩ tình cảm của mọi người với cô sâu nặng như nào, hóa ra cũng chỉ như bèo nước gặp nhau. 5000m cũng chẳng muốn chạy cùng cô, tình bạn của mấy người cũng chỉ đến vậy mà thôi."

Ninh Hề Nhi cười, cố sức nặn ra mấy chữ: "Thế nhưng không có người bạn nào chịu chạy 50m với cô."

Một đòn gϊếŧ chết!

Chỉ bằng một câu nói đã khiến cho Tô Vãn Hạ vẫn luôn hung hăng càn quấy nghẹn cứng cả họng.

Ninh Hề Nhi không nhìn cô ta nữa, tiếp tục chạy...

Tại điểm kết thúc của 5000m, tất cả lớp S đều vây quanh vạch đích, kích động hò reo: "Ninh Hề Nhi, bạn làm được rồi!"

Toàn thân Ninh Hề Nhi giống như bị rút sạch sức lực, thiếu chút nữa là xụi lơ trên đất.

"Hề Hề, không được ngồi, đi chậm lại vài bước, giậm chân tại chỗ một lúc, đừng dừng lại đột ngột như thế, cậu sẽ thấy khó chịu đó." Thành Du Nhiên quan tâm nói.

Kết thúc đường chạy, ánh mắt trong veo kiên định nhìn về phía Tô Vãn Hạ, cô tuyên bố: "Tô Vãn Hạ, tôi thắng!"

Sắc mặt Tô Vãn Hạ cực kì khó coi. Cô ta không ngờ rằng Ninh Hề Nhi có thể kiên trì được.