Chương 36:

Kỷ Dạ Bạch im lặng vài giây, ánh mắt đang nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi chợt lóe lên: “Tôi bị con mèo trong nhà cắn thôi. Tính nó ương bướng quá, cũng đành chịu chứ không biết làm sao.”

“Thế á? Nhà anh Kỷ nuôi mèo cơ à? Đám mèo này đáng sợ lắm đấy anh. Anh đã tiêm vắc xin phòng bệnh chưa đấy? Lỡ bị nhiễm bệnh thì chết.” Tiêu Hi Thần lo lắng hỏi thăm.

Kỷ Dạ Bạch liếc xéo cậu ta: “Cậu không thấy là mình đang nói lắm quá sao?”

Tiêu Hi Thần vội vàng làm động tác im lặng rồi ngồi về vị trí của mình.

Mèo nhà anh Kỷ bá thật! Ngay cả anh Kỷ mà cũng dám cắn! Bái phục nó luôn!

“Hề Nhi, chào buổi sáng!” Thành Du Nhiên vừa đến lớp đã làm một màn chào hỏi đầy sức sống với cô bạn thân của mình.

“Ừ, chào buổi sáng…” Ninh Hề Nhi yếu ớt đáp lời.

Thành Du Nhiên nghiêng đầu lo lắng hỏi thăm cô: “Cậu sao thế? Có phải mệt hay khó chịu chỗ nào không?”

“Không có gì đâu, hôm qua ngủ không ngon thôi.”

“Thế à.” Thành Du Nhiên le lưỡi: “Tớ phải tới phòng giáo vụ lấy sách bài tập, cậu có muốn đi cùng tớ không? Vận động nhiều chắc sẽ khỏe hơn đó.”

Ninh Hề Nhi biết Thành Du Nhiên chỉ muốn tốt cho mình nên cố gượng cười: “Ừ, để tớ đi cùng cậu.”



Hai cô gái lấy sách bài tập xong bèn chậm rãi đi bộ về phía lớp học. Ánh nắng dịu dàng và ấm áp của mùa đông phủ đầy trên mặt đất.

“Á! Hội trưởng kìa!”

“Trời đất quỷ thần ơi! Hội trưởng đẹp trai quá đi!!!”

“Nhìn nụ cười ấm áp của anh ấy kìa! Xin hãy để tôi đến bảo vệ nụ cười của anh ấy!”

“…”

Những tiếng hét chói tai vang lên xung quanh khiến Ninh Hề Nhi nhíu mày, thấy Ngôn Dịch Thâm đang đi về phía mình, cô nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

Thành Du Nhiên kích động kéo áo cô bạn thân của mình, nói với giọng vừa vui sướиɠ vừa hồi hộp: “Hề Hề, cậu nhìn kìa, anh ấy đang đi về phía chúng ta đấy!”

“Ừ…” Ninh Hề Nhi cảm thấy sắp có chuyện gì chẳng lành sắp xảy ra.

Quả đúng là vậy, Ngôn Dịch Thâm dừng lại trước mặt hai người, mỉm cười dịu dàng như anh trai nhà bên hỏi thăm các cô: “Hai bạn mới nhận sách bài tập xong à, có cần tôi giúp gì không?”

Thành Du Nhiên chưa kịp nói gì đã bị Ninh Hề Nhi nhanh nhẹn cướp lời: “Không cần đâu ạ, cảm ơn Hội trưởng.”

Nụ cười của Ngôn Dịch Thâm dường như càng tươi tắn hơn: “Đêm qua tôi đã đọc rất kỹ lá thư tình mà bạn đưa rồi, rất kỹ rất kỹ.”

Các nữ sinh đứng xung quanh nghe vậy đều mất bình tĩnh mà trừng mắt Ninh Hề Nhi như muốn xé xác cô ra thành trăm mảnh. Nếu ánh mắt con người có thể gϊếŧ người được thì chắc Ninh Hề Nhi đã chết mấy trăm lần rồi cũng nên.

Thành Du Nhiên tuy mê trai nhưng vẫn cảm thấy được sự bất thường trong câu nói của Ngôn Dịch Thâm.

“Hề Hề… chúng ta nên về lớp đi thôi…”

Ninh Hề Nhi gật đầu: “Ừ, đi.”

“Đứng lại đó đã.” Ngôn Dịch Thâm vẫn mỉm cười dịu dàng như trước, song lại khiến người ta rợn sống lưng: “Tôi còn chưa cho phép cô đi cơ mà.”

“Hội trưởng còn việc gì sao ạ?” Ninh Hề Nhi hỏi.

Ánh mắt của Ngôn Dịch Thâm như mũi dao sắc nhọn đâm vào lưng khiến cô vô cùng khó chịu. Chợt gã ngưng cười rồi chậm rãi mở đôi mắt luôn hơi nheo lại ra, để lộ con ngươi màu nâu trầm, trong đó không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có sự lạnh lẽo và nham hiểm.

“Điều 79 trong Nội quy trường Trung học Phổ thông Mộc Anh, nghiêm cấm học sinh yêu sớm. Nhưng ngày hôm qua cô đã ngang nhiên trao thư tình cho tôi giữa chốn đông người, cô đang khinh thường nội quy của trường hay sao?” Ngôn Dịch Thâm thốt lên những lời hăm dọa.

Ninh Hề Nhi sững người, cô hoàn toàn không ngờ rằng Ngôn Dịch Thâm sẽ mang nội quy trường ra để nói. Cô khẽ nhếch môi hỏi lại: “Rồi sao ạ?”

Khuôn mặt Ngôn Dịch Thâm rất nghiêm nghị, khí chất của anh ta cũng thay đổi hẳn, không còn là anh hàng xóm dịu dàng nữa mà đã biến thành một Hội trưởng đầy quyền lực với thủ đoạn cứng rắn và mạnh mẽ.

“Một, vi phạm nội quy của trường. Hai, đã biết mà còn cố vi phạm. Ba, gây ra ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ. Với những điều vừa liệt kê trên đây, Hội học sinh sẽ tiến hành xử phạt với cô!”

Trong chớp mắt, tiếng xì xào ồn ào xung quanh lắng xuống, lặng ngắt như tờ.

Ninh Hề Nhi túm chặt vạt váy, cái tên Ngôn Dịch Thâm này, đúng là tâm trạng vui giận thay đổi xoành xoạch chả ai hiểu nổi!

“Có điều, như đã từng nói, cô và cậu Kỷ chẳng phải quan hệ qua đường, hơn nữa nhà họ Kỷ lại còn nằm trong Ban Giám đốc của Mộc Anh, chắc hẳn bạn Ninh đây sẽ đi tìm cậu Kỷ nhõng nhẽo nũng nịu, thế là tất cả mọi chuyện lại được giải quyết ngon nghẻ đâu vào đấy.” Ngôn Dịch Thâm cố tình dùng phép khích tướng để khıêυ khí©h.

Ninh Hề Nhi thừa biết hắn ta cố ý nhưng vẫn phản bác lại: “Tôi sẽ không đi tìm hắn!”

Cô không muốn có bất kì liên hệ nào với Kỷ Dạ Bạch nữa!

“Mọi người ở đây đều nghe rõ hết rồi nhỉ.” Ngôn Dịch Thâm nhìn khắp xung quanh, khóe môi nhếch lên: “Vậy thì, tôi đại diện cho Hội học sinh, dựa theo đúng nội quy trường học, buộc phải xử phạt cô.”

Thành Du Nhiên nôn nóng sốt ruột, bức thư tình kia rõ rành rành do cô viết, ai ngờ giờ lại gây nên phiền phức thế này.

“Đừng phạt Ninh Hề Nhi, người phạm lỗi là tôi…” Cô ấy mới cất lời đã bị Ninh Hề Nhi bịt ngay miệng lại.

“Anh muốn phạt thế nào?” Ninh Hề Nhi cố gắng giữ bình tĩnh.

Dù gì Ngôn Dịch Thâm đã biết thân phận thật sự của cô, thì coi như cả nể mặt mũi nhà họ Ninh, gã cũng không dám gây ra chuyện trái khoáy khác thường gì.

Nhưng Thành Du Nhiên lại không giống vậy, ai biết Ngôn Dịch Thâm sẽ giở trò gì với cô ấy!

Từ chân mày tới ánh mắt, Ngôn Dịch Thâm lộ vẻ cười nhạo: “Nể tình cô mới vi phạm lần đầu, chạy quanh sân trường 10 vòng, nộp thêm một bản kiểm điểm hai nghìn chữ là được rồi.”

Con nhỏ Ninh Hề Nhi này, thế mà lại chuyển thư tình giúp người khác!

Ngôn Dịch Thâm không hiểu bản thân gã bị làm sao nữa, cơ mà, trong người cứ bực bực!

Vô cùng khó chịu!

Trước nay chưa có ai dám làm vậy, ban phát cho gã sự mong đợi chực chờ, rồi lại khiến gã chán chường thất vọng!

Một vòng của sân thể thao trường Mộc Anh là 1500 mét.

Thành Du Nhiên sửng sốt trợn tròn mắt, Ninh Hề Nhi ngay cả chạy 800 mét còn chưa đạt chuẩn, sức khỏe lại không ổn. Giờ chạy hẳn 10 vòng, thế thì có khác gì muốn lấy nửa cái mạng của cô ấy?

“Hắn đang nhắm vào chúng ta, mặc dù tớ không biết tớ đã động chạm gì tới hắn…” Ninh Hề Nhi vô cùng đau đầu, “Cậu về trước đi, không thì hai chúng ta đều phải chạy mất.”

“Hề Nhi…”

“Không sao, tự tớ sẽ có cách.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ bừng lên nụ cười rạng rỡ, dường như muốn nói với Thành Du Nhiên rằng: Đừng lo lắng.

Thành Du Nhiên dằn vặt tự trách bản thân mãi không thôi, cô ấy trơ mắt nhìn Ninh Hề Nhi bước về phía đường chạy.

Ngôn Dịch Thâm không quên bỏ đá xuống giếng: “Bạn Ninh, cứ chạy từ từ. Tôi sẽ đếm đủ hết.”

Lũ con gái hóng hớt xem trò vui tụ tập thành một đám, còn không quên góp vui chế giễu Ninh Hề Nhi.

“Đáng đời, đây là chính là kết quả khi mày quyến rũ Hội trưởng đại nhân của bọn này!”

“Bị cậu Kỷ đá còn chưa đủ, lại còn bị Hội trưởng “vả mặt” không trượt phát nào, nếu tôi là cô ta, chắc đã sớm chuyển trường từ đời nào rồi!”

“Có vài người ấy à, da mặt dày lắm.”

Ninh Hề Nhi liếc qua đám đó, nở nụ cười lộ lúm đồng tiền tươi như hoa: “Nội quy trường hình như có viết, bạn cùng trường phải đoàn kết, tương thân tương ái. Cơ mà với thái độ của các bạn đây… có phải là muốn chạy cùng mình không?”

Giọng nói trong trẻo gãy gọn, nhưng đủ dọa người để không ai dám gợi chuyện đá đểu.

Con nhỏ này ghê gớm quá, còn muốn kéo bọn họ chịu tội cùng nó nữa!

“Chẳng phải cậu Kỷ đã chia tay nó rồi sao, còn ra oai cái gì… Làm mình làm mẩy…” Một nữ sinh không phục thấp giọng lầm bầm.

Nghe được lời ấy, Thành Du Nhiên chợt nảy ra một ý, cô lập tức xoay người chạy về phía phòng học.



“Kỷ Dạ Bạch!” Thành Du Nhiên thở dốc chống tay vào bàn Kỷ Dạ Bạch, “Hề Nhi bị Hội trưởng đại nhân phạt chạy, cậu có thể… giúp cậu ấy hay không?”

Kỷ Dạ Bạch đang nhíu mày trừng mắt liền giật mình, chợt nhớ tới câu nói “Tôi muốn hủy bỏ hôn ước với cậu” do cô nói vào tối qua, đường mày giãn ra, hắn đổi giọng dửng dưng: “Cô ta sống hay chết, chẳng liên quan gì đến anh đây cả!”