Chương 325 : Chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt.

"Xin lỗi, cậu cứ giữ sự yêu thích của cậu lại cho cậu đi, đừng lấy ra làm hại người khác." Ninh Hề Nhi nhíu mày nói.

Chàng trai kia vô cùng căng thẳng, thậm chí còn chạy đi lau sạch mặt bàn học bị vẽ nguệch ngoạc của Ninh Hề Nhi, "Tớ dọn giúp cậu... Cậu đừng so đo với tớ, đừng bắt tớ rời khỏi trường Mộc Anh..."

Cậu ta chỉ là con riêng trong dòng họ, không được coi trọng, cậu ta không dễ dàng gì mới được vào học

ở trường Mộc Anh. Nếu cậu ta bị trường đuổi thì nhất định sẽ mất đi địa vị trong dòng họ.

Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Dạ Bạch vang lên, "Nói thích người ta ngay trước mặt bạn trai người ta, cậu rất có can đảm đấy!"

Cậu học sinh kia nắm chặt nắm đấm, hùng hồn nói, "Tại sao tớ không thể thích cậu ấy? Cậu ấy xinh đẹp như thế, đã vậy hôm nào cũng trang điểm ăn diện, không phải để cho con trai ngắm hay sao? Ai chẳng thích cái đẹp, cho dù cậu là người thừa kế của Kỷ thị thì cũng không thể ngăn cản tình cảm yêu mến của tớ đối với cậu ấy!"

Ninh Hề Nhi khẽ nhếch môi, cô bị sốc bởi những lời vừa xong. Này cậu trai, cái tư tưởng của cậu thật là nguy hiểm. Ninh Hề Nhi lặng lẽ gào thét trong lòng.

Kỷ Dạ Bạch thẳng thắn hơn cậu ta nhiều, hắn chỉ trích không chút lưu tình, "Đừng sỉ nhục hai chữ "tình yêu" này nữa. Con gái trang điểm ăn diện là tự do của con gái, không phải người ta làm cho cậu xem, cậu bớt ảo tưởng sức mạnh đi. Huống hồ, cô ấy đã có bạn trai rồi, nếu cậu thích cô ấy thật thì nên từ bỏ, hoặc chôn giấu thứ tình cảm ấy vào đáy lòng vĩnh viễn. Nhưng cậu đã làm gì? Luôn miệng nói thích nhưng lại làm một chuyện còn ấu trĩ hơn cả học sinh tiểu học, bắt nạt cô ấy, công kích cô ấy, thích mà cậu nói là như thế này hả?"

Ban đầu cậu học sinh kia còn tỏ vẻ kiêu ngạo, lúc này, đứng trước Kỷ Dạ Bạch bá đạo cường thế, ngọn

lửa kiêu ngạo kia cũng bị dập tắt ngúm.

Học sinh trong lớp châu đầu ghé tai, thầm thì bàn tán.

"Người này có bệnh à! Đã thích người ta, tối thiểu phải đối xử tốt với người ta đã! Xử sự tồi với người ta còn không biết xấu hổ nói thích?"

"Phá hoại tình cảm của người ta còn nghĩ mình có lý, tôi thật sự muốn cho cậu ta một mồi lửa! Loại người xấu xa thế này sao vẫn còn tồn tại được trên thế giới này nhỉ?"

"Cặn bã +1! Phì!"

Cậu học sinh nghe thấy người xung quanh chỉ trích mình, cậu ta cắn răng, lớn tiếng nói, "Các người dựa vào cái gì mà trách tôi? Muốn trách phải trách Ninh Hề Nhi, là cô ta quyến rũ tôi thích cô ta, nếu cô ta xấu xí đi một chút, bớt trang điểm ăn diện lại đi một chút, nói không chừng tôi cũng không thích cô ta đâu!"

Ninh Hề Nhi xem đến đó là đủ rồi, mấy gã đàn ông gia trưởng xấu tính không đáng sợ, đáng sợ là mấy gã đàn ông như vậy còn cảm thấy mình luôn đúng!

"Thật ngại quá, tôi lớn lên như vậy là lỗi của tôi." Ninh Hề Nhi nhún vai, buông tay, bất đắc dĩ nói.

Kỷ Dạ Bạch cười giễu một tiếng, "Loại người như cậu vẫn nên về nhà hối lỗi đi, cho dù có học nhiều thêm nữa mà không biết tôn trọng người khác, đặc biệt là con gái, thì loại cặn bã như cậu cũng không khá lên được đâu."

Lớp S đều tán đồng câu nói này, nhất là mấy học sinh nữ, bọn họ đều cảm thấy cực kỳ kích động, "Đi đi, mau đi đi! Về nhà cố gắng học cách làm người đi!"

Cậu học sinh kia tái xanh mặt, đeo ba lô, gần như chạy trối chết khỏi lớp S.

Ninh Hề Nhi trên bục giảng và mọi người bên dưới nhìn nhau, hai bên đều có chút xấu hổ, nhưng lại mơ hồ nhiều thêm một ít cảm xúc cùng chung mối thù.

"Thật ra, bất luận gia thế tốt xấu thế nào, chẳng lẽ khi chúng ta kết bạn không nên coi trọng nhất những người như thế này hay sao?" Giản Nghi Tuyết trước giờ hay thẹn thùng lấy hết dũng khí đứng lên nói với Ninh Hề Nhi.

Trong lúc nhất thời, mọi người trong lớp đều rơi vào trầm tư và suy ngẫm.

Những người ngồi trong lớp này hoặc là người thừa kế các tập đoàn lớn, hoặc là tinh anh có thành tích nổi trội, mọi người đều biết rằng chân thành trong tình bạn đáng quý biết nhường nào.

Nghĩ kĩ lại, bình thường trong lớp Ninh Hề Nhi đối xử với mọi người rất tốt, không ỷ mình là bạn gái cậu Kỷ mà diễu võ giương oai. Cô thân thiện, tốt bụng, còn không kiêu ngạo, nếu có thể giúp đỡ người khác thì cô nhất định sẽ giúp một tay.

Cô từng bị trường trung học số 47 đuổi học với lý do: đánh nhau với đám con trai hư hỏng vì bạn bè.

Một người có nghĩa khí như vậy, nếu họ hùa theo dư luận khinh bỉ cô, gièm pha cô, thì thật sự không thể nào nói nổi nữa.

"Ninh Hề Nhi, dù thế nào, chúng ta mãi mãi là bạn tốt!" Thành Du Nhiên cười xán lạn như hoa. Lòng cô cảm thấy ấm áp tựa như đột nhiên có dũng khí.

Chẳng sợ con đường phía trước trải đầy chông gai, chẳng sợ tương lai phải đối mặt với mưa sa bão táp, có một người bạn tốt như Thành Du Nhiên ở bên cạnh, cô sẽ có sức mạnh để đối mặt với khó khăn.

"Cậu cũng mãi mãi là bạn tốt của tớ!" Giản Nghi Tuyết đỏ mặt nói.

Trong khi cả trường bôi nhọ chửi bới cô, hai cô gái này vẫn kiên quyết dứt khoát lựa chọn đứng về phía cô.

Họ biết rằng có lẽ họ cũng sẽ bị người khác công kích, nhưng không phải bạn bè là nên đứng ra vào thời

điểm này hay sao?

Tiêu Hi Thần cũng bị cảm hóa, "Chị dâu! Em cũng sẽ là bạn Tiêu Hi Thần của chị! Em muốn ở cạnh chị mãi mãi!"

Tiêu Hi Thần vừa dứt lời đã cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía mình, cậu ta cứng nhắc quay đầu lại, sau khi nhìn thấy ánh mắt có thể nói là đáng sợ của Kỷ Dạ Bạch, cậu ta nói, "Em... Ở cạnh em vừa nói nghĩa là làm bạn ở bên nhau, không có ý gì khác đâu, anh Kỷ đừng đánh em!"

"Ái chà chà, Tiêu Hi Thần nhìn cậu sợ run cầm cập kìa!"

Câu đùa giỡn của Tiêu Hi Thần làm cả lớp cười nghiêng ngả, bầu không khí hơi căng thẳng lúc đầu đã trở nên tốt hơn rồi.

Sau đó mọi người tranh nhau nói:

"Ninh Hề Nhi, chúng mình là bạn tốt đó!"

"Cậu đừng quan tâm người ngoài lớp nói cái gì, tất cả người lớp S chúng mình đều là bạn của cậu!" "Đúng! Bạn Ninh, cậu là một người tốt! Vì vậy, tôi đã nhận định cậu là một người bạn của tôi rồi!" Sau khi mọi người tranh nhau lên tiếng, Ninh Hề Nhi hơi ngây người ra.

Từ trước tới giờ, cô ở lớp S từng phải chịu rất nhiều những lời, những chuyện ác ý, không phải cô chưa từng oán trách họ. Cho tới lúc này cô mới phát hiện, hóa ra mấy người bạn cùng lớp đều có một tấm lòng tốt đẹp.

"Cảm ơn mọi người..." Cô khẽ nói, sau đó hít mạnh một hơi, chỉ sợ nước mắt rơi xuống.

...

Sau buổi học chiều, không ít người lớp khác bu bên ngoài cửa sổ hóng chuyện, bọn họ hả hê muốn xem Ninh Hề Nhi ở lớp S đã phải chịu sự xa lánh như thế nào.

Nhưng, bọn họ đều thất vọng!

Lớp S vẫn hòa thuận vui vẻ, còn có người cười nói với Ninh Hề Nhi, Ninh Hề Nhi cũng híp mắt cười vui vẻ, không giống người cảm thấy tủi thân một chút nào.

Kỷ Dạ Bạch dắt Ninh Hề Nhi ra khỏi phòng học, mấy người muốn hóng chuyện kia không tin, chạy đi hỏi học sinh lớp S: "Các cậu không biết chuyện Ninh Hề Nhi là con hoang à?"

Một bạn học đẩy kính, "Này bạn, mong bạn chú ý cách dùng từ. Xúc phạm thân thể danh dự của người khác là phạm pháp đấy!"

"Tại sao cậu còn nói đỡ cho cô ta? Cô ta giả mạo làm thiên kim tiểu thư..."

"Liên quan quái gì đến cậu? Chúng tôi thích chơi với cô ấy thì ảnh hưởng gì đến cậu? Tránh ra, đừng đến lớp chúng tôi nữa!"

Người hóng chuyện bị sức chiến đấu mạnh mẽ của học sinh lớp S bắn hạ, đáy lòng bọn họ sụp đổ. Lớp này, có độc!