Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 313: Cách xa cô ta ra cho chị.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ninh Hề Nhi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt hơi giống Ôn Tư Niên đang đứng trước mặt, trong đầu cô như có điều suy nghĩ.

"Là tôi, chị tìm tôi có chuyện gì không…?"

Cô gái vuốt mái tóc dài suôn mượt, trên khuôn mặt trang điểm rất tỉ mỉ và tinh tế là nụ cười đúng mực khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác: đây là một cô gái ngoan hiền có học thức.

"Nghe nói Ôn Tư Niên nhà chúng tôi và cô là bạn diễn chung với nhau nên tôi đến xem sao." Cô gái tự giới thiệu với Ninh Hề Nhi, "Tôi là chị gái của Ôn Tư Niên, Ôn Chỉ Nhan."

Ninh Hề Nhi lịch sự chào lại, "Xin chào chị Chỉ Nhan."

Ôn Chỉ Nhan gật đầu, "Không làm phiền cô nữa, lát nữa quay tốt nhé." "Cảm ơn."

Ôn Chỉ Nhan cúi người đầy lễ phép, sau đó rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Ôn Chỉ Nhan, đôi mắt đầy linh động của Ninh Hề Nhi hiện lên vẻ lạnh lẽo. Cô gái này… chính là cô gái được Kỷ Dạ Bạch ôm trong bức ảnh dán trên bảng thông báo!

Cô ta chủ động đến chào hỏi cô như thế, e chỉ là mèo chúc tết chuột, chắc hẳn chẳng có ý gì tốt lành! Trong phòng trang điểm.

Sức ảnh hưởng của Ôn Tư Niên được thể hiện rõ ràng nhất chính là chỗ này, đoàn làm phim đã sắp xếp

cho Ôn Tư Niên một phòng trang điểm riêng biệt.

Sau khi trang điểm xong, Ôn Tư Niên khẽ khép hờ mắt nghỉ ngơi.

Lúc này, tiếng giày cao gót bỗng vang lên, nó ngày càng gần, cho đến khi tới bên cạnh anh ta. "Tư Niên."

Ôn Tư Niên quay đầu liền nhìn thấy Ôn Chỉ Nhan, hàng lông mày nam tính không khỏi cau lại. "Chị, sao chị lại tới đây?"

"Xem em nói kìa, chẳng lẽ chị không thể tới xem em quay phim sao?"

Ôn Tư Niên nhếch mép, "Chị à, chẳng phải chị và Tổng giám đốc Kỷ thị đang hẹn hò sao? Sao lại có thời gian rảnh đến đoàn làm phim xem em quay phim chứ?"

"Hừ!" Sắc mặt Ôn Chỉ Nhan tối sầm lại.

Trong phòng không có ai, Ôn Chỉ Nhan cũng không thèm giả vờ làm gái ngoan nữa, cô ta nói thẳng không kiêng nể gì với Ôn Tư Niên, "Tư Niên, em vì một đứa con gái như thế mà chạy tới trường trung học phổ thông Mộc Anh đi học sao? Thật là nực cười! Em là người thừa kế của nhà họ Ôn, không được để một đứa con gái như thế làm cho mụ mị đầu óc chứ."

Ôn Tư Niên vừa nghe đã biết cô gái mà Ôn Chỉ Nhan nói tới là Ninh Hề Nhi, anh ta cau mày lộ rõ vẻ khó chịu, "Chị à, đây là chuyện của em, em tự biết phải làm thế nào."

"Cô ta chỉ làm liên lụy em mà thôi. Chị đã điều tra rồi, công ty Ninh thị không hề xứng với Ôn thị nhà chúng ta, đời sống cá nhân của cô ta cũng rất bừa bãi, nghe đồn cô ta chưa kết hôn đã mang thai… Về mặt diễn xuất, cô ta cũng chỉ là một người mới chân ướt chân ráo bước vào ngành giải trí, diễn với em chỉ tổ kéo em xuống thôi. Em nói xem, có khi nào cô ta đi con đường không chính thống nào đó mới cướp được vai diễn này không? Chị thấy đạo diễn rất quan tâm chăm sóc cô ta…"

Càng nghe sắc mặt Ôn Tư Niên càng khó coi.

"Chị! Chị hơi đâu mà nghe mấy tin đồn nhảm nhí đó. Cô ấy là một cô gái rất tốt, chị không hiểu cô ấy…"

"Theo chị thấy thì chắc cô ta đã bỏ bùa em rồi. Em còn dám cãi lời chị vì cô ta cơ đấy…" Ôn Chỉ Nhan chỉ thẳng vào mặt Ôn Tư Niên, vẻ mặt thất vọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ôn Tư Niên, em cách xa cô ta ra cho chị!"

Rầm!

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng vật nặng rơi xuống, sắc mặt Ôn Chỉ Nhan lập tức thay đổi, cô ta vội chạy ra mở cửa.

Nhìn thấy Ôn Chỉ Nhan, Ninh Hề Nhi vội đứng thẳng người lại, miệng cô nở một nụ cười thật tươi, "Thật ngại quá, tối tới tìm Ôn Tư Niên tập dượt kịch bản trước… dường như nghe phải điều không nên nghe rồi."

Sắc mặt Ôn Chỉ Nhan lúc trắng lúc đỏ, nói xấu sau lưng người ta còn bị người ta nghe thấy, hôm nay

đúng là chẳng còn mặt mũi gì nữa rồi.

"Có vài chuyện tôi thấy nên nói rõ với chị, chị Ôn Chỉ Nhan." Ninh Hề Nhi nhìn thẳng vào Ôn Chỉ Nhan với ánh mắt sáng rực.

"Thứ nhất, đời sống cá nhân của tôi không liên quan gì đến chị. Thứ hai, tôi và Ôn Tư Niên không có bất cứ quan hệ gì. Thứ ba, tôi đã có bạn trai rồi, vì thế không nên nói là tôi cách xa em trai của chị ra, mà là em trai chị nên cách xa tôi ra!"

Sau khi đanh giọng nói những lời đầy kiêu ngạo, Ninh Hề Nhi quay người rời khỏi với tư thế hiên ngang không chút do dự.

Ôn Chỉ Nhan siết chặt nắm tay, móng tay sắc nhọn của cô ta dường như đâm sâu vào thịt, "Không ngờ cô gái này lại dám kiêu ngạo như thế… Cô ta có tư cách gì dám kênh kiệu với chị như thế."

Ôn Tư Niên cười lạnh một tiếng, "Chị à, cô ấy không phải loại con gái mà chị có thể khinh thường, mắt nhìn của em không phải để làm cảnh. Không nói nữa, em đi quay phim đây."

Ôn Tư Niên cầm quyển kịch bản đứng dậy, sau đó nhanh chân đuổi theo Ninh Hề Nhi.

Thấy cậu em trai ngoan ngoãn chưa bao giờ dám cãi lời lại có thái độ như thế với mình, Ôn Chỉ Nhan càng ghét cay ghét đắng Ninh Hề Nhi hơn. Cô ta muốn xem xem, rốt cuộc Ninh Hề Nhi có bản lĩnh gì khiến em trai cô ta mê như điếu đổ như thế.

Ninh Hề Nhi cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, sau khi thử diễn một lần với Ôn Tư Niên mới ra dấu "OK" cho đạo diễn.

Đạo diễn cầm loa nói lớn, "Các bộ phận chú ý, chuẩn bị quay!" Cả ekip làm phim bắt đầu vào vị trí.

Dưới bóng cây xanh um, Ninh Hề Nhi mặc đồng phục màu xanh đứng sánh vai bên Ôn Tư Niên, cảnh tượng đẹp đến mức rung động lòng người.

Nhìn phân cảnh trên máy quay phim, đạo diễn thầm gật đầu khen ngợi.

Hai đứa này đúng là ngày càng ăn ý, khi lên hình vô cùng thích mắt, nhìn hai đứa quay phim đúng là khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

"Đạo diễn Lý!" Ôn Chỉ Nhan mỉm cười bước tới.

Đạo diễn vội đứng lên chào hỏi, "Ô kìa, sao cô Ôn lại tới đây?"

"Tôi tới xem thằng bé Ôn Tư Niên quay phim, không làm phiền đạo diễn chứ? Tình hình cảnh quay hỏng thế nào rồi?"

"Haha, cô Ôn khách sáo quá, diễn xuất của Tư Niên quá rõ ràng trong giới giải trí rồi, lần này cũng rất tuyệt. Còn về số lần cảnh quay hỏng à… về cơ bản thì là vì bạn diễn của cậu ấy là Ninh Hề Nhi…"

Ôn Chỉ Nhan làm bộ lo lắng nhìn ông ta, thật ra cô ta đã có phán đoán trước.

Cô ta tin vào năng lực của em trai mình, cho dù cảnh quay hỏng chắc chắn cũng là vì Ninh Hề Nhi. Ôn Chỉ Nhan thầm giễu cợt trong lòng, chẳng qua là một bình hoa di động thôi, sao có thể xứng với em trai cô ta?

Huống chi giờ cô ta là bạn gái của Tổng giám đốc tập đoàn Kỷ thị, Kỷ Dạ Mặc, sau này sẽ gả vào nhà họ Kỷ. Cô ta không cho phép người trong gia tộc mình có bất cứ vết nhơ nào.

"Có phải biểu hiện của Ninh Hề Nhi không tốt không? Ôi, cô ấy là người mới, có thể hiểu cho cô ấy được…" Ôn Chỉ Nhan nói với giọng rất độ lượng, ai ngờ đạo diễn lại nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ quặc, sau đó ông ta nói, "Biểu hiện của Ninh Hề Nhi rất tốt, cô ấy tiến bộ rất nhanh, nhưng Tư Niên thì khác, khi diễn chung với Ninh Hề Nhi, cậu ấy hay bị mất tập trung. Số lần quay hỏng của hai người không nhiều lắm, cơ bản đều vì Tư Niên…"

Nụ cười trên khuôn mặt của Ôn Chỉ Nhan lập tức cứng đờ, lời nói của đạo diễn chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, đánh cho cô ta bầm dập mặt mũi, đau đến cháy ruột cháy gan

"Đạo diễn! Mau xem đoạn này!" Phó đạo diễn kích động hét lên đầy hưng phấn, kéo sự chú ý của đạo diễn Lý về phía ông ta.

Trong cảnh quay, đôi mắt Tinh Thần đong đầy cảm xúc phức tạp, anh ngập ngừng rồi nói, "Tiểu Thất… xin lỗi, anh phải đi rồi!"

"Hả? Anh phải đi đâu?" Tiểu Thất chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh khó hiểu, miệng cô bé vẫn đang ngậm cây kẹo mυ"ŧ ngọt lịm.

"Anh phải rời khỏi thành phố này." Tinh Thần khó khăn lắm mới thốt ra được vài chữ, cô gái trước mặt anh bỗng nhiên sững người.

Cây kẹo mυ"ŧ rơi xuống, ánh mắt Tiểu Thất như ghim chặt vào Tinh Thần, một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt, lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ.

"Quay cận cảnh! Giữ tất cả ống kính cho đoạn này!"

Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều ngây người, cảnh này thật sự quá tuyệt! Ôn Chỉ Nhan ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt với ánh mắt không thể tin nổi.

Sao có thể như thế…

Chẳng phải cô ta chỉ là một người mới thôi sao? Sao lại có diễn xuất cỡ này chứ?
« Chương TrướcChương Tiếp »