Chương 3: Ác ma nghiện hôn (3)

Ninh Hề Nhi nghe tai nọ ra tai kia: "Biết rồi, biết rồi."

Kỷ Dạ Bạch nhìn cô, đang muốn tiếp tục dạy dỗ thì bỗng nhiên chuông điện thoại của Ninh Hề Nhi vang lên.

"Chạy ngay đi… trước khi… lòng hận thù cuộn từng cơn… tèn ten ten..."

Ninh Hề Nhi lấy điện thoại di động trong túi ra, trượt nút nghe, từ trong điện thoại vang ra một giọng nữ hưng phấn kích động: "Hề Nhi! Tớ báo cho cậu tin vui này! Tớ gặp được Mr. Right của đời tớ rồi!"

Người gọi điện thoại tới là bạn thân của cô - Thành Du Nhiên.

Ninh Hề Nhi thản nhiên: "Đây là người thứ mấy rồi?"

Cô bạn này mặt nào cũng tốt, chỉ có điều rất mê trai ╮(╯_╰)╭

Thành Du Nhiên xấu hổ nói: "Không phải mà! Trước kia không tính, lần này tớ nghiêm túc đấy. Tớ trúng tiếng sét ái tình với anh ấy rồi! Hôm qua lúc ăn tiệc, tớ đi giày cao gót nên bị đau chân, anh ấy làm anh hùng cứu mỹ nhân, từ trên trời giáng xuống dìu tớ..."

Thành Du Nhiên miêu tả sinh động như thật, Ninh Hề Nhi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân của cô ấy ở đầu bên kia điện thoại.

"Tớ gửi ảnh cho cậu xem nhé! Thật sự đẹp trai lắm lắm luôn đó! Đẹp đến mức nhìn cũng đủ no rồi ấy!" Thành Du Nhiên nói léo nhéo mãi rồi gửi một tấm ảnh sang.

Ninh Hề Nhi vừa nhìn đã ngây ngẩn luôn rồi.

Nhìn góc chụp thì rõ ràng là ảnh chụp lén, hơi mờ, nhưng anh chàng trong ảnh vừa cao ráo vừa đẹp trai, thế nên vào ảnh vẫn cứ như là người mẫu trong tạp chí vậy.

Nhưng cô không thể ngờ được, người Thành Du Nhiên nói vậy mà lại là Kỷ Dạ Bạch!

Chuyện này hình như có hơi khó xử rồi...

Thành Du Nhiên là bạn học của cô ở trường Trung học Phổ thông Số 47 thành phố Anh Đào, không hề biết hoàn cảnh gia đình cô, cũng không biết Kỷ Dạ Bạch chính là hàng xóm của cô.

Thành Du Nhiên nói như bắn súng liên thanh: "Hôm đó anh ấy đã cứu tớ, thế là tớ thích anh ấy luôn! Nhưng bố tớ nói anh ấy là con nhà có tiếng, bảo tớ đừng có mơ mộng gì... Chậc, tớ chỉ muốn xin số điện thoại để đích thân cảm ơn anh ấy thôi mà."

Ninh Hề Nhi cắn ngón tay, ngẩng đầu liếc trộm Kỷ Dạ Bạch một cái.

Kỷ Dạ Bạch đang cầm chiếc cốc chuẩn bị xuống tầng dưới lấy nước, gương mặt tuấn tú, vóc dáng cao lớn, nếu không có cái tật mồm miệng độc địa thì hắn nhất định chính là nam thần hoàn hảo rồi.

Thứ hai cô sẽ phải chuyển đến trường Trung học Phổ thông Mộc Anh, cũng có nghĩa là về sau cô và Thành Du Nhiên sẽ rất khó gặp mặt nhau.

Hay là... giúp Thành Du Nhiên một lần?

"Khụ khụ, Du Nhiên à, tớ cúp máy trước nhé." Cô cúp điện thoại, đi đôi dép lê thỏ bông đi theo sau Kỷ Dạ Bạch, giả vờ ho khan vài tiếng: "Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ!"

Kỷ Dạ Bạch quay đầu nhìn cô, biểu cảm ghét bỏ như thể cô là kẻ điên vậy.

"À ừm, Kỷ Dạ Bạch, cậu nói xem thời gian này liệu có tuyết rơi không?"

"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Ninh Hề Nhi lấy điện thoại di động ra giơ lên trước mặt Kỷ Dạ Bạch.

"Cậu dùng mắt thẩm mỹ của con trai xem xem, màu son nào đẹp nhất."

Lật đến ảnh của Thành Du Nhiên, cô cố ý dừng lại, khen ngợi: "Cái này được đấy nhỉ?"

"Tạm được." Kỷ Dạ Bạch cười lạnh, giơ tay nắm cằm Ninh Hề Nhi, ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm: "Có điều... Ninh Hề, cậu có ý gì hả? Anh đây còn cần con nhóc cậu dâng gái cho à?"

Ninh Hề Nhi hoảng sợ, vội vàng phủ nhận: "Cậu nói linh tinh gì thế... Cái gì mà dâng gái..."

Không ngờ những ngón tay thon dài trắng trẻo lại càng bóp chặt chiếc cằm kia, làm cô đau đến mức cho rằng dấu tay cũng đã in lên rồi!

"Đừng xen vào việc của người khác!" Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch sắc bén, toát ra sát khí.

Ninh Hề Nhi cắn môi dưới: "Cậu buông tay ra trước đã..."

Kỷ Dạ Bạch không chỉ không buông mà còn nhếch môi nở nụ cười vừa gian tà vừa quyến rũ: "Chịu thua và xin tha đi, rồi tôi bỏ qua cho cậu, thế nào?"

"Này! Cậu làm thế là bắt nạt người khác đấy hiểu không hả!" Ninh Hề Nhi giậm chân, đưa tay lên kéo tay Kỷ Dạ Bạch ra.

Nhưng giữa nam và nữ có sự chênh lệch lớn về sức lực, Ninh Hề Nhi đã cố hết sức mình song vẫn chẳng kéo ra được chút nào.

Kỷ Dạ Bạch hơi hếch cằm, vẻ mặt kiêu căng: "Ừ đấy, tôi bắt nạt cậu đấy, cậu làm gì được tôi nào?"

Khốn kiếp!

Nhưng cái chiêu thà chết không chịu khuất phục cũng vô dụng, Kỷ Dạ Bạch hoàn toàn không trúng chiêu.

Chẳng lẽ phải chịu thua thật sao...

"Kỷ Dạ Bạch..." Ninh Hề Nhi nũng nịu gọi.

Tổ tiên nhà họ Ninh là người phương nam, giọng điệu khi nói chuyện rất dịu dàng. Đặc biệt là Ninh Hề Nhi, giọng ngọt ngào mềm mại, từ nhỏ cô đã sử dụng chiêu làm nũng này, bách phát bách trúng.

Quả nhiên Kỷ Dạ Bạch thích mềm không thích cứng, Ninh Hề Nhi tỏ thái độ mềm mỏng, tay hắn lập tức thả lỏng hơn phân nửa.

"Hửm?"

"Tôi sai rồi. Cậu đừng giận tôi nhé." Ninh Hề Nhi chắp hai tay tỏ vẻ van nài: "Cậu thả tôi ra đi, được không?"

Kỷ Dạ Bạch nhìn chằm chằm cô chốc lát, đôi mắt kia như chứa đầy nước, chỉ cần hắn bóp mạnh thêm một chút thì có lẽ Ninh Hề Nhi sẽ òa khóc như vỡ đê.

Vừa nghĩ thế, hắn lập tức thả tay ra, hai tay đút túi quần, động tác lưu loát, không hề mất tự nhiên chút nào.

Ninh Hề Nhi vẽ vòng tròn trong đầu: Kỷ Dạ Bạch, cậu chờ đó cho tôi!

"Về sau đừng giới thiệu bạn gái cho tôi nữa!" Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng nói.

"Biết rồi." Ninh Hề Nhi thở dài, xem ra không thể giúp được Thành Du Nhiên rồi.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Kỷ Dạ Bạch cúi đầu nhìn màn hình, thấy trên đó hiển thị một dãy số lạ.

Hắn ấn nút nghe, trong điện thoại vang lên một giọng nữ rụt rè: "Xin hỏi... cậu là Kỷ Dạ Bạch phải không?"

"Phải, tìm tôi có chuyện gì?"

"À ừm... À, tôi muốn nói... ừm, ây da... Tôi... tôi... tôi tên là Thành Du Nhiên..." Ở đầu dây bên kia điện thoại, Thành Du Nhiên kích động chết đi được, không ngờ anh họ cô ấy nhìn thấy ảnh chụp trên điện thoại lại nhận ra là Kỷ Dạ Bạch, bèn cho cô ấy số điện thoại!

Kỷ Dạ Bạch cau mày: "Cúp đây."

"Đợi một chút đợi một chút! Cậu là bạn của Ninh Hề Nhi đúng không?" Cái tên vang lên trong điện thoại khiến Kỷ Dạ Bạch ngừng động tác.

"Đúng vậy."

"Tôi cũng là bạn của cậu ấy! Không ngờ lại trùng hợp như vậy, tôi muốn nói cho cậu biết..." Giọng nói ngượng ngùng của nữ sinh xuyên qua điện thoại, có thể cảm giác được lúc này vẻ mặt cô ấy chắc chắn đã đỏ bừng.

Tiết mục tỏ tình như thế này Kỷ Dạ Bạch đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi, hắn vốn định cúp máy, nhưng nghĩ một lát lại thôi, cười lạnh: "Cô là bạn của Ninh Hề Nhi phải không?"

"Đúng vậy..."

Thì ra ban nãy cô làm nũng với hắn là vì chột dạ à?

Còn việc xem màu sắc son môi thực tế là vì cô muốn làm mai cho hai người!

Kỷ Dạ Bạch cúp điện thoại, túm cổ áo Ninh Hề Nhi, mắng tới tấp: "Ninh Hề! Ai cho phép cậu xen vào chuyện của tôi hả?"

Ninh Hề Nhi cực kỳ oan uổng: "Hả? Tôi có xen vào chuyện của cậu đâu?"

Còn giả ngu giả ngốc!

Kỷ Dạ Bạch nói: "Cậu muốn giới thiệu bạn gái cho tôi đến vậy à? Cho dù tùy tiện nhét bừa một người xa lạ cũng được chứ gì?"

Ninh Hề Nhi đẩy hắn ra: "Kỷ Dạ Bạch, tôi không hề quan tâm đến chuyện của cậu, hiểu không hả!"

Thật là bực mình.

Mất công cô vòng vo một hồi, không muốn lợi dụng mối quan hệ giữa mình với Kỷ Dạ Bạch mà đưa số điện thoại của hắn cho Thành Du Nhiên, sợ làm phiền Kỷ Dạ Bạch.

Cô đã cố gắng tôn trọng Kỷ Dạ Bạch rồi, cho dù thái độ của hắn kém đến vậy nhưng cô vẫn suy nghĩ cho hắn.

Làm vậy cũng là sai sao?

Kỷ Dạ Bạch hỏi: "Lẽ nào không phải là cậu đưa số điện thoại của tôi cho bạn à?"

Ninh Hề Nhi đáp: "Sao có thể như vậy được! Tôi là loại người đấy sao?"

Kỷ Dạ Bạch hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải à?"

"..." Ninh Hề Nhi tức đến mức thở phì phò, đẩy mạnh Kỷ Dạ Bạch ra: "Kỷ Dạ Bạch! Tôi ghét cậu! Không phải tôi đưa, hiểu không hả!"