Chương 295 : Cô là em gái của anh ta.

Hai người đang buồn chán, bỗng có một giọng nói vang lên: "Cô chủ, đây là bánh kem của tổng giám

đốc Ninh đặt cho cô."

Ninh Hề Nhi nhận ra đây là trợ lý của Ninh Cảnh Thâm, không khỏi nhíu mày. Bố cô lại làm trò quỷ gì thế này?

Nhưng lúc nhìn thấy hộp bánh kem trên tay anh ta, đáy mắt Ninh Hề Nhi bỗng hiện vẻ ấm áp.

Đó là cửa hàng mà cô thích ăn nhất, lúc Tống Vị Ương còn sống thường mua cho cô.

Lúc bấy giờ, Ninh Cảnh Thâm rất thích trêu chọc cô, ông ta hỏi cô: "Yêu bánh kem hay yêu bố", cô phiền não rất lâu mới ngọt ngào nói "Yêu bố!"

Ninh Cảnh Thâm sẽ vui vẻ ôm cô xoay vòng vòng, Tống Vị Ương ở bên cạnh mỉm cười dịu dàng... Ký ức thật đẹp, khiến cô không kìm nổi lòng mà hoài niệm...

"Cảm ơn..." Cô đón lấy chiếc hộp.

Cho dù là giả dối cũng được, cô cũng muốn dừng lại ở kỷ niệm hạnh phúc kia vài giây.

Trợ lý đẩy mắt kính, "Ngoài ra, Tổng Giám đốc Ninh còn tìm được di vật của bà Tống ở trong nhà, ông

ấy đã thu dọn lại, nếu như cô chủ cần thì có thể đi lấy." Ninh Hề Nhi cảm động rồi, cô nói "Bây giờ tôi đi lấy ngay!"

Vừa cất bước, cô bỗng dừng lại hỏi, "Ừm... Bà Lục có ở nhà không?" Trợ lý đáp: "Có lẽ là chỉ có một mình cậu Tu ở nhà thôi."

"Ồ ồ." Ninh Hề Nhi yên tâm, đưa hộp bánh kem cho Kỷ Dạ Bạch, đe dọa "Không cho phép ăn vụng, đợi em về nhé."

Kỷ Dạ Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, "Em chạy chậm một chút! Đồ con heo!"

Đi tới cổng nhà họ Kỷ, cô nhìn nhà để xe của nhà họ Ninh theo bản năng, đầu lông mày không khỏi cau lại. Chiếc xe Maybach màu đen kia hình như là của Lục Thanh Hà?

Nhà họ Ninh.

Ninh Hề Nhi vừa bước vào liền thấy Lục Thanh Hà đang tao nhã uống trà ở trong phòng khách. Sắc mặt cô bỗng giống như ngáp phải ruồi, vô cùng buồn nôn.

"Cô đến để lấy đồ à? Chắc là ở chỗ Tu đấy." Hôm nay Lục Thanh Hà lại không giống như bình thường mà như một người bề trên nói chuyện với cô vậy.

Chuyện lạ thường ắt có quỷ kế, Ninh Hề Nhi "ừm" một tiếng, không muốn nói nhiều với bà ta bèn đi lên tầng.

Cô không chú ý tới, ánh mắt của Lục Thanh Hà ở phía sau, đang từ hòa nhã trở lên ác độc. Dường như còn hiện vẻ tàn khốc, khát máu.

...

Cốc cốc.

Ninh Hề Nhi gõ cửa, giọng khàn khàn mê hoặc của Cung Tu truyền từ bên trong ra, "Mời vào."

Cô đẩy vừa bước vào vài bước liền thấy Cung Tu đang mặc áo choàng tắm, thắt lưng lỏng lẻo, ánh mắt hiện vẻ mơ màng.

"Cô tới rồi à, tôi lấy đồ cho cô." Giọng Cung Tu rất khàn, khiến cho người có cảm giác quái lạ. Anh ta bê hộp giấy từ bên cửa sổ ra, đi về phía Ninh Hề Nhi.

Ngửi thấy mùi vị thanh mát trên người cô gái trẻ, bỗng anh ta giống như không thể khống chế được,

con ngươi sâu thẳm như giếng cổ không nhìn thấy đáy. Bịch.

Hộp giấy rơi xuống đấy, đồ vật linh tinh trong hộp rơi ra ngoài.

Ninh Hề Nhi ý thức được có gì khác thường bèn lùi về sau, giọng nói không khỏi run rẩy, "Anh... Anh sao thế?"

Cô muốn chạy nhưng bóng hình Cung Tu lại nhanh như gió, anh ta đã nhanh hơn cô một bước, khóa cửa lại, ra sức ép Ninh Hề Nhi lên cánh cửa!

"Bịch..."

Động tác thô lỗ, lưng Ninh Hề Nhi đυ.ng vào cánh cửa vô cùng đau đớn. "Hề Nhi..." Ngọn lửa đang bùng cháy trong đôi mắt hoa đào.

Cô gần trong gang tấc nhưng lại như xa tận chân trời. Trên danh nghĩa, cô là em gái của anh ta.

Nhưng cô lại là người mà anh ta yêu... Ánh mắt anh ta ảm đạm, như thể đang đấu tranh...

Anh ta dùng đầu ngón tay nâng cằm Ninh Hề Nhi lên, một cảm giác lạ lẫm cuốn sạch cả người, anh ta cúi người xuống, muốn hôn cô...

Lúc môi anh ta cách Ninh Hề Nhi không tới hai centimet.

Đúng thời khắc quan trọng thì Ninh Hề Nhi quay mặt đi, nụ hôn của Cung Tu rơi vào khoảng không, chỉ hôn vào tóc của cô.

"Cung Tu, anh đừng có làm bậy! Ninh Hề Nhi kìm nén tức giận. Anh ta coi cô là cái gì chứ?

Luôn miệng nói cô là em gái của anh ta, nhưng có anh trai nào lại hôn em gái không?

Cung Tu nhìn vẻ mặt sống động, tươi đẹp của cô, cơ thể càng lúc càng khác thường, anh ta mơ hồ ý thức được, hình như có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi...

"Hề Nhi..." Giọng nói khàn khàn rất êm tai, "Nếu như thời gian quay lại, chúng ta có khả năng không?"

Anh ta không vì nguyên nhân của bố mẹ mà nhận lời theo đuổi của Ninh Hề Nhi, vậy liệu hai người họ có một cuộc sống khác không?

"Không thể, bởi vì lúc đó tôi không hiểu thế nào là thích thật sự." Ninh Hề Nhi cắn môi nói, "Anh thì sao? Anh lại thích tôi thật à? Là không đạt được nên mới quý trọng chứ gì, anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem anh thích tôi không?"

Cung Tu bỗng nghẹn lời.

Đến anh ta cũng không rõ bản thân mình rốt cuộc đối với Ninh Hề Nhi, là du͙© vọиɠ chinh phục hay thực sự thích một người từ tận đáy lòng.

Chỉ là... cơ thể cậu ta đang gào thét, muốn phá vỡ tất cả rào cản, để cô trở thành người phụ nữ thuộc về cậu ta, đánh dấu trên cơ thể cô...

Cung Tu vùi vào cổ cô, ngửi mùi thanh mát trên người cô. Nỗi khát khao trào dâng trong cậu ta, kích

động trong cơ thể tựa như một con thú dữ muốn phá vỡ mọi thứ, hủy diệt tất thảy...

Anh ta giữ chặt cổ tay định vùng vẫy của cô, xé rách quần áo của Ninh Hề Nhi, ánh mắt đỏ ngầu, như thể đã mất hết lý trí.

Ninh Hề Nhi sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không ngừng nói lời này nọ với Cung Tu, nhưng không biết anh ta bị làm sao mà chẳng nghe lọt lời nào, chỉ một mực xé hết quần áo của cô...

Cô cắn vào cánh tay của anh ta một cái, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, Cung Tu sững sờ, giống

như bừng tỉnh, anh ta dùng một tay khác vặn tay nắm cửa, muốn đẩy Ninh Hề Nhi ra khỏi phòng.

Nhưng cửa không hề nhúc nhích.

Con ngươi của Cung Tu nheo lại, cửa bị khóa rồi!

Khẽ chửi một tiếng, anh ta đẩy Ninh Hề Nhi ra, nhìn xung quanh rồi nhét cô vào trong tủ quần áo, giọng nói khàn khàn, "Gọi điện thoại cho Kỷ Dạ Bạch, trước khi cậu ta tới thì không được ra ngoài!"

Ninh Hề Nhi sợ hãi gật đầu, run rẩy gọi điện thoại cho Kỷ Dạ Bạch.

Điện thoại vừa kết nối, cô cắn mu bàn tay, nghẹn ngào nói: "Đại Bạch, anh mau tới đây..."

Trong phòng, Cung Tu dường như không thể khống chế được bản thân, anh ta xông vào nhà tắm, bật vòi hoa sen lên.

Nước lạnh thấu xương dội từ trên đầu xuống, nhưng lại không thể dập tắt ngọn lửa ở nửa thân dưới... Ý thức có chút hoảng loạn, anh ta ra sức đập vào tường gạch, máu tươi chảy xuống theo dòng nước. Đau đớn, cuối cùng anh ta cũng lấy lại được lý trí.

Khóe môi anh ta nhếch lên, nở nụ cười tự giễu, hốc mắt chua xót, đau đớn khôn nguôi.

Trước khi Ninh Hề Nhi tới, Lục Thanh Hà dỗ anh ta uống một cốc nước ép hoa quả, chỉ sợ... trong cốc nước ép đó có thứ mà con người không thể nhìn thấy.

Bà ta ghét Ninh Hề Nhi như vậy sao? Căm ghét tới mức đến con trai ruột cũng đều trở thành quân cờ của bà ta?

...

Dưới nhà.

Lục Thanh Hà nhìn đồng hồ, gọi quản gia: "Vào hầm rượu lấy cho tôi chai rượu vang." "Vâng thưa Phu nhân."

Quản gia mở rượu ra, rót vào trong chiếc ly rượu vang trong suốt cho bà ta. Lục Thanh Hà lắc ly rượu, nhìn chất lỏng màu đỏ kiều diễm kia, khóe môi từ từ cong lên. Sắp... thu lưới được rồi.