Chương 28:

Lời này vừa nói ra, cả người Diệp Thiển Hạnh run rẩy như lá rụng trong gió thu, nhìn Kỷ Dạ Bạch với vẻ mặt bàng hoàng.

“Tôi… tôi…” Cô ta mở miệng muốn giải thích nhưng Kỷ Dạ Bạch lại liếc mắt nhìn Ninh Hề Nhi: “Cậu ngây người ở đó làm gì, tới tát đi chứ!”

Ninh Hề Nhi cũng bị sốc choáng váng, cẩn thận suy nghĩ lại thì đúng là như vậy, nếu không phải nhờ Kỷ Dạ Bạch nhìn một cái đã rõ chân tướng, thì không biết cô còn bị con giả nai này hãm hại đến mức nào nữa!

Cách đó không xa, Cung Tu tao nhã thu dọn đĩa ăn, ánh mắt dường như không chút quan tâm lại nhìn lướt qua bên này một chút, chầm rãi nở một nụ cười.

Ban nãy, gã đã thấy toàn bộ sự việc.

Để vạch trần nữ sinh kia có rất nhiều cách, Kỳ Dạ Bạch cố tình chọn một cách đơn giản và thô bạo nhất.

Nhưng cũng hữu hiệu nhất!

Nhưng mà để có thể có được phán đoán này, phải là người hiểu Ninh Hề Nhi vô cùng rõ.

Ninh Hề Nhi ho khụ một tiếng: “Thôi đi, đánh cô ta tôi còn sợ bẩn tay ấy.”

Kỳ Dạ Bạch cũng không ép, ánh mắt ghét bỏ nhìn sang Diệp Thiển Hạnh: “Cô tự giải quyết cho tốt đi! Nhớ kỹ, Ninh Hề Nhi không phải loại người cô có thể bày kế hãm hại!”

Diệp Thiển Hạnh vốn đã rặn ra được ít nước mắt rồi, giờ thì thật sự bị Kỳ Dạ Bạch doạ cho khóc thật luôn, co rúm lại một chỗ: “Tôi, tôi không có làm cái gì hết…”

Kỳ Dạ Bạch xem thường coi trọng loại con gái này, đi đến trước mặt Ninh Hề Nhi kéo kéo: “Đi tới phòng y tế.”

Ngữ khí của hắn vừa ngang ngược lại độc đoán.

Ninh Hề Nhi không thích hắn như vậy, vỗ vỗ má: “Tôi không sao đâu á, không cần đi phòng y tế. Cơm tôi còn chưa ăn xong kia kìa!”

Sh*t!

Mặt Kỷ Dạ Bạch xị xuống, bước đôi chân dài tới ngồi cạnh Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi vừa nhét vào miệng một miếng thịt kho tàu thì thấy hắn nhìn mình chằm chằm, hoang mang không hiểu hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Anh đây cũng muốn ăn!”

“Không phải cậu mới ăn cơm sao?” Cô mua nhiều thế còn chưa đủ cho hắn ăn?

“Có phải cậu đã quên điều gì rồi đúng không?” Kỷ Dạ Bạch híp mắt đầy uy hϊếp.

Ninh Hề Nhi còn chưa ăn no nên rất dễ nóng nảy, buồn bực lườm hắn: “Đúng! Tôi quên rồi! Tôi là cá nên chỉ nhớ được 7 giây thôi, cậu đã nói gì, đã làm gì, tôi đều không nhớ đâu!”

Con nhóc này lại còn dám khıêυ khí©h hắn?

Sự phẫn nộ của Kỷ Dạ Bạch như sắp biến thành thực thể, giống như một ngòi thuốc nổ, chạm vào là nổ tung.

Ngay khi hai người còn chưa đôi co với nhau xong thì có một dáng hình cao to vô cùng chậm chạp bước đến, nở nụ cười với Ninh Hề Nhi.

Gương mặt điển trai cùng khí chất tà mị, cười một cái là có thể xóa nhòa thời gian.

“Ninh Hề Nhi, tôi có lời muốn nói với cậu. Cậu có tiện qua đây chút không?” Cung Tu tao nhã hỏi.

Ninh Hề Nhi cắn cắn môi, tình cảm của cô với Cung Tu vô cùng phức tạp.

Một mặt cô ghét việc cậu ta lợi dụng mình, một mặt thì đơn phương suốt ba năm, không phải cứ nói buông là buông được!

“Không tiện!” Một thanh âm lạnh lùng trực tiếp thay Ninh Hề Nhi đưa ra quyết định.

Tầm mắt Cung Tu chuyển hướng sang Kỷ Dạ Bạch, “Cậu hai Kỷ, cậu không thấy mình đang xen vào việc của người khác sao? Theo tôi biết thì cậu và Ninh Hề Nhi đã chia tay rồi.”

Kỷ Dạ Bạch mặt liền đen sì: “Liên quan gì tới cậu?”

“Đương nhiên là liên quan tới tôi rồi.” Đôi mắt hoa đào nháy một cái, Cung Tu chân thành nói: “Nếu hai người còn đang yêu nhau thì dĩ nhiên tôi phải giữ khoảng cách với Ninh Hề Nhi. Nhưng mà giờ hai người đã chia tay, tôi hoàn toàn có thể quang minh chính đại theo đuổi Ninh Hề Nhi rồi!”

Ầm…

Ninh Hề Nhi thấy mình như bị đá đập trúng đầu rồi, không thì sao cô lại nghe thấy Cung Tu nói là sẽ theo đuổi mình.

“Chuyện hiểu nhầm lần trước, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi.” Cung Tu nhìn thẳng vào mắt Ninh Hề Nhi, “Hi vọng cậu có thể tiếp nhận lời xin lỗi của tôi và tấm vé concert này.”

Ninh Hề Nhi ngơ ngẩn tiếp nhận, Cung Tu khẽ ngẩng đầu rồi rời đi một cách đầy phong độ.

“Kiều Kiều, tôi có nên đi không?” Ninh Hề Nhi ngơ ngác hỏi Kiều Nam Thành.

Kiều Nam Thành tiu nghỉu cúi đầu, không nói lấy một lời.

Cậu ta nắm chặt tay, buông ra rồi lại nắm chặt, cứ thế vài lần.

Đáy mắt Kỷ Dạ Bạch cháy lên ngọn lửa phẫn nộ: “Cậu còn dám đi, cậu có giỏi thì thử xem!”

Ninh Hề Nhi không thể hiểu được hắn: “Tôi có đi hay không thì liên quan gì đến cậu! Tôi có hỏi cậu đâu!”

Sắc mặt Kỳ Dạ Bạch lập tức sa sầm xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi.

Sau vài giây đồng hồ, hắn nở một nụ cười lạnh lẽo nhàn nhạt: “Đúng, cậu có đi hay không đâu có liên quan tới tôi!”

Hắn đút tay vào túi rời đi.

Nhìn qua trông hắn cứ như một con dã thú sắp nổi điên.



Buổi chiều khi lên lớp, Kỷ Dạ Bạch không thèm nói chuyện với Ninh Hề Nhi dù chỉ một câu.

Sau khi tan học, Ninh Hề Nhi định bắt xe về nhà nhưng khi sờ vào túi quần, cô bi kịch phát hiện túi còn sạch hơn cả mặt mình nữa!

“Hề Nhi, tôi đưa cậu về nhà.” Một chiếc Ferrari màu đỏ đỗ ở ven đường, trên gương mặt tuấn mỹ của Cung Tu xuất hiện một nụ cười mê người.

Một câu “Cảm ơn, không cần đâu.” của Ninh Hề Nhi còn chưa nói ra, áo đã bị người ta nắm lấy, mạnh mẽ kéo ngược về sau.

Cô ngả người ngã vào trong lòng người đứng sau.

“Ưm… Kỷ Dạ Bạch cậu làm gì vậy!” Ninh Hề Nhi không hiểu mờ mịt hỏi.

Ngữ điệu mềm mại mang theo giọng mũi, nhưng khi vào tai Kỷ Dạ Bạch lại biến thành oán trách.

Ninh Hề định lên xe của Cung Tu sao?

Hắn dùng lực đem Ninh Hề Nhi ấn vào trong l*иg ngực mình, nhíu nhíu mày: “Lái cái loại xe rác rưởi này thì đừng đi tán gái, anh đây còn thấy ê mặt hộ cậu đấy!”

Khóe miệng Cung Tu giật giật, dù sao thì đây cũng là siêu xe đời mới nhất của năm nay đấy được chưa!

Mặc dù vậy, vẫn không thể nào so sánh được với chiếc xe phiên bản giới hạn của Kỷ Dạ Bạch được.

Cậu ta sờ mũi: “Tính khí cậu hai Kỷ vẫn “hoạt bát” như trước đây nhỉ.”

“Vẫn còn tốt chán so với kẻ giả dối xảo quyệt nào đó, dùng phụ nữ như một quân cờ để lợi dụng!”

“…”

Hai người đốp chát qua lại, những học sinh xung quanh đều cố lượn cho lẹ, sợ bị vạ lây.

“Này! Kỷ Dạ Bạch cậu sắp làm tôi ngạt thở rồi!” Thanh âm rít gào đầy buồn bực của Ninh Hề Nhi gián đoạn tranh chấp giữa hai người.

Kỷ Dạ Bạch buông lỏng cô ra, quẳng cặp sách vào lòng cô.

Ninh Hề Nhi trợn mắt há mồm: “Cậu đưa tôi cặp sách làm gì?”

Hắn có phải là đàn ông không vậy!

Kỳ Dạ Bạch tỏ ra đương nhiên: “Đưa cậu đeo thì cậu phải đeo!”

“Tôi cũng đâu phải người hầu của cậu!”

“Ồ, vậy thì từ giờ trở đi cậu là người hầu của tôi.”

“Kỷ Dạ Bạch, cậu không biết xấu hổ!”

“Quá khen quá khen.”

“%@¥#…”

Cung Tu đeo kính râm lên, nhìn theo bóng lưng hai người rời đi.

Một cao một thấp, hết sức hài hòa.

Trước kia Ninh Hề Nhi cũng từng như vậy, ngốc nghếch đi sau mình, nhưng mình trước kia còn không thèm nhìn cô ấy lấy một cái.

Giờ phút này, không hiểu sao, Cung Tu có cảm giác như toàn bộ tài sản của mình, đã bị Kỷ Dạ Bạch cướp đi.



Trên xe Kỷ Dạ Bạch…

Ninh Hề Nhi bực tức ngồi vào ghế lái phụ, bỗng Kỷ Dạ Bạch quay sang, mặt để sát vào ngực của cô…

“Biếи ŧɦái!” Ninh Hề Nhi thét lên chói tai.