Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 271: Thâm Thâm của một mình Kỷ Dạ Tinh.

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nhị Hề, Hàn Nại Sâm nó..."

Câu nói dừng giữa chừng, chợt khiến người ta có cảm giác bất an kì lạ.

"Có phải anh giấu em và Miêu Miêu chuyện gì không?" Ninh Hề Nhi ngẩng đầu nhìn hắn hỏi.

Kỷ Dạ Bạch bóp trán "Không phải nó chuyển trường, mà là nó ra nước ngoài chữa bệnh."

"Chữa bệnh... Nó bị sao vậy?"

"Ừm, bệnh tim bẩm sinh." Kỷ Dạ Bạch nắm chặt tay, "Hôm nay là ngày nó phẫu thuật, nghe nói xác suất phẫu thuật không tới ba mươi phần trăm. Vừa rồi anh nhận được tin, nó đã vào phòng giải phẫu, có thể là do tình trạng sức khỏe nên cuối cùng phẫu thuật vẫn bị hủy."

"Vậy những chuyện nó làm với Miêu Miêu trước đây..."

"Là do nó cố ý." Kỷ Dạ Bạch đồng tình với Hàn Nại Sâm, "Anh đang nghĩ, có nên dẫn Miêu Miêu đi gặp nó một lần hay không."

Ninh Hề Nhi im lặng.

Cô hiểu, nhưng mà tình trạng Hàn Nại Sâm xấu như vậy, chỉ sợ... lành ít dữ nhiều.

Trước khi phẫu thuật, cậu bé vẫn không quên gọi điện thoại cho Miêu Miêu, có thể thấy trong lòng cậu bé, Miêu Miêu hết sức quan trọng.

"Nhỡ như... nó phẫu thuật thất bại, liệu Miêu Miêu có thể chịu

được kí©h thí©ɧ này..." Ninh Hề Nhi khó xử nói.

Dù sao thì Miêu Miêu cũng quá nhỏ, để cô bé phải chịu đựng việc bạn thân nhất của mình mất đi, cú sốc này liệu cô bé có chịu nổi không?

Kỷ Dạ Bạch thở dài, "Đây cũng là băn khoăn của anh." Chợt ngoài cửa một tiếng bịch vang lên.

Ninh Hề Nhi chạy qua mở cửa, thấy Miêu Miêu ngã ngồi dưới

đất, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt. "Miêu Miêu, sao em lại ở đây?"

"Miêu Miêu muốn đi!" Miêu Miêu lau lau mắt, vừa khóc nức nở vừa kiên định nói, "Em muốn đi"

Cô bé khát nước nên định xuống nhà uống nước, nhưng không ngờ đi qua lại nghe được chuyện này...

Bờ vai nho nhỏ không ngừng run rẩy, "Em muốn đi gặp Thâm Thâm, em muốn đi gặp cậu ấy..."

"Miêu Miêu..." Ninh Hề Nhi ôm lấy cô bé, nhìn về hướng Kỷ Dạ Bạch.

Kỷ Dạ Bạch im lặng vài giây, "Để anh sắp xếp."

...

Vài giờ sau.

Nước Anh, bệnh viện St. Peter.

Trên giường bệnh màu trắng, hai mắt Hàn Nại Sâm nhắm chặt, hai hàng lông mi dày đang nhắm chặt, mái tóc xoăn màu nâu càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu bé, tựa như thiên sứ lưu lạc nơi nhân gian.

Miêu Miêu bước từng bước tới bên giường cậu bé, bàn tay nhỏ múp míp sợ sệt, chầm chậm chạm vào ngón tay Hàn Nại Sâm. Ấm áp, thật chân thật.

Cô bé nắm lấy tay Hàn Nại Sâm. Nhìn thấy những vết kim châm chi chít trên mu bàn tay Hàn Nại Sâm, Miêu Miêu không nhịn được bật khóc. "Hu hu hu..." Tiếng khóc của cô bé khiến Hàn Nại Sâm tỉnh dậy, cậu bé mở to hai mắt.

Khi nhìn thấy Miêu Miêu trước mắt, Hàn Nại Sâm ngạc nhiên vô cùng. "Mình... Mình chết rồi sao?"

Chết xong hóa thành linh hồn, nên mới có thể thấy được Miêu Miêu?

"Đồ ngốc Hàn Nại Sâm này!" Nước mắt của Miêu Miêu tựa như những hạt trân châu không ngừng rơi xuống, "Vì sao không nói cho tớ chuyện cậu bị bệnh, tớ sẽ không ghét cậu! Cũng sẽ không mặc kệ cậu, lại càng không bỏ rơi cậu!"

Ý thức chợt quay lại, Hàn Nại Sâm chợt nhận ra: 1 là mình chưa chết

2 là Miêu Miêu đã biết chuyện mình bị bệnh. 3 là cậu ấy đã tới đây rồi!

Đôi mắt màu hổ phách trong veo phát ra ánh sáng lấp lánh như

ngọc, cậu bé nắm lấy tay Miêu Miêu, giọng khàn khàn gọi, "Kỷ Dạ Tinh..."

Con mèo ngu ngốc này, sao vẫn có thể khóc như lúc trước được? Khóc làm mình cũng muốn khóc.

"Mình xin tự giới thiệu, mình là Hàn Nại Sâm." Cậu bé cười nói.

Miêu Miêu khóc thút thít sửa lại, "Là Thâm Thâm!" "Ừm."

Là Thâm Thâm của Kỷ Dạ Tinh.

Ông Hàn và bà Hàn nhìn thấy tình cảnh như vậy, hai tròng mắt

đỏ hoe.

"Cảm ơn các cháu đã dẫn Miêu Miêu qua đây." Ông Hàn lịch sự cảm ơn hai người.

Bà Hàn khom người với hai người, "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã quái gở, Miêu Miêu là người bạn đầu tiên và tốt nhất của nó. Từ lúc quen Miêu Miêu, nó quen biết được rất nhiều bạn bè tại nhà trẻ, sự thay đổi của nó cũng là nhờ Miêu Miêu."

"Chú, dì, hai người đừng khách khí, là Hàn Nại Sâm vẫn luôn chăm sóc Miêu Miêu nhà bọn cháu."

Hai bên khách sáo với nhau vài câu, bác sĩ chính của Hàn Nại Sâm đã tới để kiểm tra toàn diện cho Hàn Nại Sâm.

Nhìn thấy có rất nhiều nhân viên y tế mặc áo khoác trắng bước vào, Miêu Miêu sợ tới mức trợn tròn mắt, nhỏ giọng hỏi, "Thâm Thâm, họ tới tiêm cho cậu à?"

Trong quan niệm của cô bé, tiêm đau vô cùng luôn á!

Hàn Nại Sâm mím môi, "Nếu cậu sợ thì cứ ra ngoài trước đi."

"Không cần đâu!" Miêu Miêu lắc lắc đầu, "Tớ muốn ở bên cạnh cậu cơ!"

Hàn Nại Sâm khó chịu nói, "Nhưng mà lúc kiểm tra sẽ phải cởϊ qυầи đấy..."

Miêu Miêu sửng sốt, cô bé nhớ lại lời cô giáo lớp mầm dạy: bạn nữ không được nhìn bạn nam cởϊ qυầи!

"Liệu tớ có thể biến thành bạn nam không?" Cô bé khờ dại hỏi.

Hàn Nại Sâm nhìn lườm cô bé một cái, "Thôi cậu cứ ra ngoài trước đi."

Miêu Miêu ngượng ngùng gãi đầu, kiễng đầu ngón chân, hun chụt vào má Hàn Nại Sâm một cái.

"Thâm Thâm đừng sợ ná! Hun rùi là hông đau nữa đâu!" Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Nại Sâm hơi hồng hồng.

Miêu Miêu nhảy chân sáo ra khỏi phòng bệnh, vị bác sĩ tóc vàng mắt xanh kiểm tra cho Hàn Nại Sâm trêu chọc nói, "Your girlfriend?"

Hàn Nại Sâm khụ một tiếng, tự hào kiêu hãnh gật gật đầu.

...

"Miêu Miêu em nghĩ kỹ chưa?"

Cho dù cậu ấy sống chết thế nào, mình vẫn muốn ở bên cạnh cậu

ấy.

"Được." Kỷ Dạ Bạch đưa tay xoa xoa đầu cô bé, "Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."

"Dạ!"

"Chị Hề Hề, em sẽ nhớ chị lắm đấy." Miêu Miêu chui vào lòng Ninh Hề Nhi làm nũng.

Ninh Hề Nhi cười híp mắt hôn lên mặt cô bé, "Chị cũng sẽ nhớ em lắm, Miêu Miêu và Thâm Thâm phải cố lên nha!"

"Dạ!"

...

Kỷ Dạ Bạch gửi Miêu Miêu cho bà Hàn, cùng Ninh Hề Nhi lên

đường ra sân bay.

Ninh Hề Nhi tựa lên vai hắn, nhẹ giọng hỏi, "Nếu như phẫu thuật của Thâm Thâm thất bại... liệu Miêu Miêu có vượt qua được không?"

Kỷ Dạ Bạch nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mười ngón đan xen, "Chắc chắn là sẽ rất khó khăn nhưng nếu nó không tới đây, có lẽ sẽ càng khó khăn hơn."

Sinh ly tử biệt dĩ nhiên là đau khổ, nhưng có tình bạn ấm áp, chắc sẽ tiếp thêm phần nào năng lượng để kiên trì.

...

Ngày hôm sau tại trường trung học Mộc Anh.

Một ngày sau khi khóa học kết thúc, Thành Du Nhiên kéo Ninh Hề Nhi tới hội trường của trường.

"Nhanh nhanh, tớ make up cho cậu! Cuộc thi nữ thần bắt đầu tới nơi rồi!"

Thành Du Nhiên mở cốp trang điểm ra, bôi trét lên mặt Ninh Hề Nhi.

Một âm thanh eo éo vang lên, "Ninh Hề Nhi, chỉ có cô và bạn cô tới sao?"

Ninh Hề Nhi liếc Thời Man Vũ một cái, cô ta mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, trên đầu còn đeo thêm một cái bờm tai mèo.

"Có chuyện gì?"

Thời Man Vũ cười duyên, khoe mẽ, "Anh Thâm đồng ý với tôi rồi, phải tới xem cuộc thi của tôi. Tôi thấy cô đáng thương thật đấy."
« Chương TrướcChương Tiếp »