Chương 258: Kết cục thê thảm của Lục Chanh.

"Không phải là như anh nghĩ đâu..." Cô lấy tay dụi mắt, không cho Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy nước mắt rơi: " Em gϊếŧ người rồi... Đại Bạch..."

Kỷ Dạ Bạch sững người.

"Em sợ sẽ làm liên lụy đến anh... Anh, anh đi nhanh lên..." Cô khóc nức nở quặn thắt ruột gan, bờ vai gầy yếu run run từng hồi.

"Cái gì mà gϊếŧ người? Nói rõ ràng ra xem nào!" Kỷ Dạ Bạch nhíu mày.

Ninh Hề Nhi vừa nấc lên đứt quãng vừa kể lại chuyện nhà họ Ninh tống cô ra nước ngoài, chuyện Lục Thanh Hà sai người giam giữ trông chừng cô.

"Em không muốn gϊếŧ của cô ta... Em thật sự không muốn, thế nhưng, thế nhưng mà..." Bờ môi cô trắng bệch cứng đờ vì lạnh, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh tỉnh táo hơn cô rất nhiều, hắn cầm chặt tay của cô, để nhiệt độ nơi lòng bàn tay ủ ấm cho cô.

"Có anh ở đây, đừng sợ."

Hắn dẫn cô bước vào căn nhà kia, để cho Ninh Hề Nhi nấp phía sau lưng hắn. Bước qua thử bắt mạch Lục Chanh, hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Yên tâm đi, cô ta chỉ bị ngất thôi."

"Hả?" Ninh Hề Nhi khó tin mà nhìn hắn: "Vậy nên... Em không phải hung thủ gϊếŧ người nữa?"

"Vốn dĩ em đâu có phải!" Kỷ Dạ Bạch uốn nắn cách nói của cô: "Khi bản thân bị đánh gây thương tích, theo pháp luật thì đánh trả lại được gọi là phòng vệ chính đáng. Cho dù cô ta đã chết thật, thì em cũng không phải là hung thủ! Mà là cô ta bị trừng phạt đúng tội!"

Ninh Hề Nhi dụi dụi hai mắt đỏ bừng: "Cô ta không chết là tốt rồi..."

Bằng không thì, cả nửa đời sau của cô, sẽ mãi mãi phải gánh trên lưng một mạng người.

Kỷ Dạ Bạch cười lạnh lùng, hắn gọi một cú điện thoại, chưa đến một phút đồng hồ, mấy người vệ sĩ áo

đen đã lao vào: "Đưa người phụ nữ nằm trên đất này đi, lúc nào cô ta tỉnh thì báo cho tôi biết." Dám động vào người phụ nữ của hắn, hắn sẽ để cho cô ta biết rõ, cái gì gọi là sống không bằng chết! Đám vệ sĩ nhận lệnh, liền mau chóng đưa Lục Chanh ra ngoài.

Ánh mắt tàn độc biến mất chỉ trong chớp mắt, khi hắn nhìn về phía Ninh Hề Nhi lần nữa, mọi tàn nhẫn

đã biến thành sự đau lòng, thương xót đong đầy trong mắt.

"Cởϊ qυầи áo ra."

Ninh Hề Nhi luống cuống che ngực: "Anh... Anh đừng có mà bắt nạt em! Em không cởi!"

Kỷ Dạ Bạch giật giật khóe mắt: "Em nghĩ gì thế? Anh bảo em cởϊ qυầи áo ra, là để giúp em kiểm tra miệng vết thương để bôi thuốc cơ mà."

Ninh Hề Nhi đỏ mặt: "..."

Ầu... Là cô hiểu nhầm à? Xấu hổ quá đi...

Khi Kỷ Dạ Bạch nhắc đến chuyện này, cô mới bắt đầu cảm giác được, những nơi bị Lục Chanh đánh đau đến ê ẩm.

Cơ mà nếu cởϊ áσ trước mặt Kỷ Dạ Bạch thì xấu hổ lắm, cô mạnh miệng nói: "Không sao... Không cần phải bôi thuốc, qua hai ngày là khỏi rồi..."

"Không cởi đúng không?" Kỷ Dạ Bạch ung dung nhìn cô, nhìn con nhỏ phồng má gật gật đầu, đáy lòng bỗng bùng lên ngọn lửa xấu xa, hắn liền bế thốc cô lên, không thèm để ý Ninh Hề Nhi giật mình hét lên, hắn đá văng cửa phòng ngủ, đặt cô lên giường!

Qua cánh cửa khép hờ, tiếng quần áo bị xé rách vang lên...

Quần áo Ninh Hề Nhi bị xé rách thô bạo, ngoại trừ nội y, thì trên người cô không còn mảnh vải nào.

Ánh mắt hắn nhìn xuống cơ thể trắng nõn nhẵn mịn, lúc này Kỷ Dạ Bạch mới phát hiện Ninh Hề Nhi bị thương nặng đến như thế nào!

Sắc mặt hắn sa sầm trong nháy mắt!

Trên người cô đầy vết trầy xước, vết đánh đập, nghiêm trọng nhất là vết bầm xanh tím trên bụng, cùng với dấu tay còn đỏ hồng trên cổ.

Hề Nhi nhà hắn sợ đau đến như vậy, hắn cũng không dám tưởng tượng, bao nhiêu vết thương tụ lại chung một chỗ thế này, chắc cô đau đớn lắm.

Khi Lục Chanh đánh cô, hẳn cô đã sợ hãi vô cùng, hoảng loạn tột độ nhường nào. Ninh Hề Nhi xấu hổ, ngay cả ngón chân cũng rụt lại, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy. "Đau không?" Đầu ngón tay thon dài xoa nhẹ lên phần bụng bằng phẳng của cô. "Ưʍ... Vẫn ổn..." Ninh Hề Nhi hóp bụng lại: "Anh đừng chạm vào, nhột lắm..."

Kỷ Dạ Bạch thở dài, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Ninh Hề Nhi.

"Anh thoa ít thuốc lên giúp em trước, sau đó dẫn em đi bệnh viện để kiểm tra toàn diện nhé."

Ninh Hề Nhi ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, sờ lên phần bụng vẫn lâm râm đau đau, thầm cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nếu không phải lúc Lục Chanh ra tay, nàng vội cong người lại, hơn nữa còn quay lưng cản vài cái, có lẽ sẽ còn bị thương nặng hơn so với lúc này.

"Đại Bạch, em hỏi anh một chuyện này, nếu như... Chỉ là nếu như thôi đấy nhé, về sau chúng ta không thể có con, anh có còn bằng lòng kết hôn với em không?" Ninh Hề Nhi thận trọng dè dặt hỏi.

Hàng lông mi của Kỷ Dạ Bach nhíu chặt lại: "Anh lấy em, là bởi vì em chính là em, không phải là vì em có thể sinh con cho anh. Anh không cần có con, anh chỉ cần em thôi. Cưới em mà chỉ coi em là công cụ để thỏa mãn du͙© vọиɠ với máy đẻ, thế thì anh khác gì mấy con heo thuộc cấp thấp hơn chứ?"

Ninh Hề Nhi cảm thấy ấm áp trong lòng, một người đàn ông có thể nói ra những lời như vậy, thật sự khiến người khác phải rung động.

Thế nhưng...

"Anh biết heo là sinh vật cấp thấp hơn, mà anh toàn chê em là heo hả!" Ninh Hề Nhi bĩu môi.

"Với chỉ số thông minh của em mà nói, căn bản chỉ là sinh vật thấp cấp hơn thôi, em chắc thuộc đám côn trùng nguyên thủy cấp bậc thấp giống cây cỏ ấy." Kỷ Dạ Bạch cứ thế độc miệng đả kích trêu chọc cô, nhưng động tác bôi thuốc trên tay vẫn vô cùng nhẹ nhàng, hệt như nâng niu châu ngọc quí hiếm, hắn chỉ sợ nếu mạnh tay hơn một chút sẽ làm đau Ninh Hề Nhi.

"Anh anh anh... Vậy thì anh chính là sinh vật viễn cổ, anh là khủng long!" "Ha, kiếm đâu được con khủng long đẹp trai được anh đây?"

Phì! Tên ác ma này có phải hơi yêu bản thân quá rồi không?

Không cam lòng đá hắn một cước cho hả giận, trên đầu truyền đến tiếng hừ hừ biếng nhác của Kỷ Dạ Bạch: "Đừng có mà lộn xộn nữa, có tin anh hóa thân thành sói ăn luôn em không?"

Ninh Hề Nhi quả nhiên đàng hoàng trở lại, cô thầm nói: "Anh định ra tay cả với bệnh nhân nữa cơ à,

đúng là cầm thú!"

"Ấy? Em không biết tất cả đàn ông đều không bằng cầm thú hả? Ninh heo nhỏ vừa ngốc nghếch lại vừa gầy như em chính là món ngon nhất đấy." Kỷ Dạ Bạch liếc mắt đánh giá bờ ngực mềm mại được áo trắng quây lại, hắn "Hứ" một tiếng: "Rút lại lời vừa nói. Em không gầy. Em là Ninh heo mập… "

Ninh Hề Nhi: ... ! ! Anh mới là heo!

...

Bệnh viện.

"Cậu chủ, đã đến rồi." Lái xe hạ thấp giọng nói, sợ quấy rầy đến Ninh Hề Nhi. Kỷ Dạ Bạch gấp laptop lại, sợ gây tiếng động quấy rầy tới Ninh Hề Nhi.

Cô ngủ rất sâu, ngón tay trắng nõn vẫn túm chặt góc áo của hắn, bộ dạng ỷ lại này khiến khóe môi Kỷ

Dạ Bạch sung sướиɠ nhếch lên.

Nhẹ nhàng ôm cô vào bệnh viện, sau khi kiểm tra hết tất cả, bác sĩ liền truyền nước cho cô.

Kỷ Dạ Bạch không thèm nghỉ ngơi, sắp xếp người chăm sóc trông nom Ninh Hề Nhi xong xuôi, một mình hắn liền đến căn phòng khác của bệnh viện.

Lục Chanh đã tỉnh, cô ta bị trói gô, ném trên đất.

Thấy Kỷ Dạ Bạch đi vào, gương mặt cô ta liền trắng bệch.

Không phải Kỷ thị đang rối ren hỗn loạn à? Cậu Kỷ vẫn có thời gian đến nước G để tìm con nhỏ đê tiện Ninh Hề Nhi kia cơ à?

"Là ai cho cô cái gan to như thế, dám động vào người phụ nữa của tôi?" Kỷ Dạ Bạch khoanh tay, phong thái cao ngạo lạnh lùng, quan sát người phụ nữ dưới đất.

Lục Chanh ừ hử chẳng nói năng gì.

Tay sai liền bẩm báo: "Cậu chủ, cô ta rất ngang ngạnh, cũng không chịu khai ra gì cả."

"Ngang ngạnh cơ à? Đơn giản thôi…" Giọng hắn biếng nhác như đang buồn ngủ: "Bẻ nát một cánh tay của cô ta trước, Kỷ Dao."

Kỷ Dao - là vệ sĩ bảo vệ Kỷ Dạ Bạch.

Anh ta "Vâng" một tiếng, bình tĩnh tiến lên vặn gãy tay của Lục Chanh.

"Á! !" Lục Chanh kêu rên tiếng kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh chảy thành dòng: "Cậu Kỷ, tôi biết mình sai rồi, bỏ qua cho tôi đi..."