Chương 25:

Cung Tu vừa mở miệng, chỉ trong nháy mắt cả lớp lại ầm ĩ lên.

Rốt cuộc Ninh Hề Nhi này có sức hấp dẫn đến mức nào, lại có thể khiến cho cả hai nam thần của trường Trung học Phổ thông Mộc Anh đều che chở cho cô.

Nghe tiếng của Cung Tu, trái tim của Ninh Hề Nhi bỗng ngừng đập.

Đó là chàng trai mà cô yêu thầm ba năm, Cung Tu trong tim cô hoàn hảo, thu hút, cao quý.

Nếu như là trước đây, cậu ta nói thiếu bạn cùng bàn, chắc chắn đôi mắt cô sẽ biến thành hình trái tim rồi tung tăng chạy tới chỗ cậu ta.

Nhưng mà…

Con ngươi đen nhánh sáng ngời như ngọc lưu ly lại hiện lên vẻ gian xảo.

“Vậy hai người ngồi với nhau chẳng phải là xong sao?”

Bầu không khí vốn đang căng thẳng, nhờ câu nói đùa đó của cô mà vơi bớt mùi thuốc súng.

Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch sáng như đuốc, nhìn thẳng vào Ninh Hề Nhi!

Ninh Hề Nhi nghiêng mặt, giả bộ lật sách, không nhìn hắn.

Khóe miệng Cung Tu cong lên, Ninh Hề Nhi, dường như thông minh hơn gã đã nghĩ.

Lúc mềm mỏng lúc cương quyết, bản lĩnh lấy nhu thắng cương, dường như cô ta cũng rèn luyện tốt đấy chứ!

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với bạn cùng bàn là nam.” Cung Tu nhún vai: “Cậu Kỷ, cậu nói xem?”

“Ha ha…” Tiếng cười trầm thấp mà quyến rũ, còn mơ hồ ẩn chứa cả sự tức giận.

Ninh Hề, cậu được lắm!

Hắn sải bước dài, thong dong như đi dạo bước tới bên cạnh Ninh Hề Nhi, kéo ghế ngồi xuống!

“Cậu không lên thì anh đây xuống!”

Ninh Hề Nhi trợn tròn mắt: “Cậu…”

“Lớp trưởng, gọi giáo viên lên dạy đi!” Chỉ với vài từ đơn giản đã khiến cho lớp trưởng sợ đến mức vội vàng chạy ra khỏi phòng học.

Ninh Hề Nhi hé khuôn miệng nhỏ nhắn, còn muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt sắc bén như dao của Kỷ Dạ Bạch đã liếc vào cổ cô: “Nhóc muốn chết à?”

Chậc…

Ninh Hề Nhi rùng mình, không thể giữ nổi nụ cười bình thản trên khuôn mặt nữa mà thay vào đó là một gương mặt nhăn nhó.

Chết rồi!

Lần này, dường như cô thực sự chọc giận Kỷ Dạ Bạch rồi!

Giáo viên dạy thay tới rất nhanh, buổi học diễn ra một cách tuần tự.

Ninh Hề Nhi như ngồi trên đống lửa, không ngừng nuốt nước bọt.

Mặt Kỷ Dạ Bạch không chút biểu cảm nào, ngay đến nói cũng kiệm lời, càng như vậy, cô càng sợ…

Có một câu nói là: Không chết trong trầm mặc vậy thì bùng nổ trong trầm mặc.

Ôi! Kiều Kiều à, để tôi ngồi ngoài cửa cùng cậu đi.

Hắn không nói thì cô kiếm chuyện nói: “Này, chuyện topic lần trước, chẳng phải cậu nói giải quyết rồi ư? Tại sao Tiêu Hi Thần vừa nãy nói, có topic gì…”

Kỷ Dạ Bạch quay mặt sang, đôi mắt nhỏ dài chớp chớp, ánh lên vẻ u ám sâu thẳm.

Hắn giơ tay lên: “Thưa cô, bạn Ninh trong lớp không chịu khó nghe giảng, còn nói chuyện riêng với em, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc học tập của em!”

Ninh Hề Nhi đần mặt.

M* kiếp, đường đường là cậu hai nhà họ Kỷ, mà lại thích mách lẻo với giáo viên như vậy ư?

Giáo viên dạy thay run lẩy bẩy trên bục giảng hỏi: “Cậu Kỷ… Em cảm thấy nên xử lý thế nào thì hợp lý?”

“Cậu muốn làm gì…” Ninh Hề Nhi có dự cảm chẳng lành.

Kỷ Dạ Bạch nghiêm trang nói: “Em thấy đây là hành vi vô cùng tồi tệ. Để bù đắp tổn thất tình thần cho em và gánh vác trách nhiệm nặng nề do việc nảy ảnh hưởng tới việc học tập gây ra, từ nay trở đi bài tập hay ngày trực nhật của em thì bạn Ninh phải làm. Ý kiến của em, bạn Ninh nhất định phải nghe!”

Ninh Hề Nhi đập bàn: “Thưa cô, cậu ấy đang cố tình gây sự! Chuyện này không phải là thế!”

Vẻ mặt của giáo viên như muốn khóc, nhìn Ninh Hề Nhi: “Ha ha… Cô thấy, bạn Kỷ nói gì… cũng đúng!”

Ninh Hề Nhi hóa đá.

Kỷ Dạ Bạch ghé sát vào cổ cô, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô.

“Ninh Hề, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Cảm nhận được Ninh Hề Nhi run rẩy, Kỷ Dạ Bạch mới cười mãn nguyện, hắn mỉm cười xoa đầu cô: “Bạn học Ninh, sau này cố gắng nhé!”

Cố gắng cái quái gì!

Còn nữa, tại sao Kỷ Dạ Bạch mỉm cười lại càng đáng sợ vậy!

Hu hu… Tự dưng cảm thấy hơi sợ…

“Ha ha…” Cô gượng cười, “Cậu làm như thế này là đang ức hϊếp con gái, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng hot boy của cậu đấy, cậu Kỷ ạ!”

Cô nhấn mạnh hai chữ “cậu Kỷ”, Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, vẻ mặt vô cùng vô tội, hỏi ngược lại: “Tôi có ức hϊếp ai à?”

Dung mạo khôi ngô hơn người, giọng nói trầm trầm ấm áp, trong nháy mắt đã khϊếp cả đám người ngả rạp.

“À! Đâu có, đâu có! Cậu Kỷ làm gì cũng đúng hết!”

“Ôi! Muốn bị cậu Kỷ ức hϊếp, chà đạp quá đi…”

“Ninh Hề Nhi, cậu đừng có không biết điều nữa đi!”

Nhìn mấy người con gái háo sắc trong lớp, Ninh Hề Nhi ôm trán.

Cái thế giới coi trọng nhan sắc này!



Thời gian nghỉ giải lao…

“Anh Kỷ, trưa ăn gì thế?” Tiêu Hi Thần tới hỏi.

Kỷ Dạ Bạch bắt tréo chân, lười nhác đọc ra một chuỗi dài: “Sườn xào chua ngọt, gà viên xào ớt, súp nấm, canh cải đậu phụ… À… còn coca lạnh với lườn gà chiên xù ở cổng trường. Mấy món này đi.”

Tiêu Hi Thần toát mồ hồi: “Anh ăn hết không?”

Ninh Hề Nhi bĩu môi, Kỷ Dạ Bạch đúng là con lợn! Ăn nhiều thật!

Như là hiểu được ý cô, Kỷ Dạ Bạch nhìn cô, nheo mắt nói: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, đi mua đồ ăn cho anh đây đi!”

“Tôi?” Ninh Hề Nhi không thể tin nổi mà chỉ mình: “Cậu sai bảo tôi!”

“Bạn trai sai bảo bạn gái, không phải là chuyện bình thường ư?”

“Ai là bạn gái cậu! Tôi đã chia tay với cậu rồi!” Ninh Hề Nhi thở phì phì nói.

“Ồ… Như vậy à…” Hắn nói xong môi mỏng nhếch lên.

“Cậu không phải là người yêu tôi, sau này có xảy ra chuyện gì, có lẽ tôi cũng không cần lo chuyện bao đồng rồi.”

Uy hϊếp!

Đây là sự uy hϊếp quá trần trụi!

Ninh Hề Nhi nghiến răng nghiến lợi, ý của thằng cha này là nếu không nghe hắn nói thì cuộc sống của cô chắc chắn sẽ rất khốn khó!

Được rồi, cô nhịn! Tìm cơ hội báo thù sau!

Trong lòng đã tính toán, Ninh Hề Nhi mỉm cười theo đúng tiêu chuẩn, hở đủ tám cái răng: “Cậu Kỷ, tôi đi mua cho cậu!”

Tiêu Hi Thần nói chen vào: “Nhưng những món anh Kỷ chọn cách nhau rất xa, cậu phải đi rất lâu mới mua được. Có cần tôi giúp cậu không?”

Nói xong, Ninh Hề Nhi liền bị ánh mắt lạnh băng lườm cho rụt cả cổ.

Ninh Hề Nhi cười tiếp: “Không sao, hầu hạ cậu Kỷ là việc tôi nên làm mà.”

Cô đi ra khỏi phòng học, lén lút chạy ra vườn hoa của trường, lẩm bẩm: “Hừ, ai ngu mà chạy đi mua thật chứ. Chỉ cần gọi shipper mang tới là được rồi!”

Mở app mua đồ ăn ra, chưa mất tới ba phút, Ninh Hề Nhi đã đặt xong hết các món mà Kỷ Dạ Bạch chọn.

Không bao lâu sau, shipper lần lượt mang thức ăn tới vườn hoa, Ninh Hề Nhi cười híp mắt, sau đó mở chai nước suối rồi vẩy một ít lên mặt, giả bộ như toát rất nhiều mồ hôi.

“Ôi, mệt quá… Chân đau chết đi được, cuối cùng cũng mua xong rồi, cậu Kỷ, cậu xem có hài lòng không” Ninh Hề Nhi chạy vào phòng học, vờ hổn hển thở không ra hơi.

Hàng lông mày của Kỷ Dạ Bạch bỗng nhíu lại.

Ninh Hề Nhi chọc giận hắn, hắn bắt nạt cô, đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu đến vậy?