Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 246: Cuộc so tài của 4 chàng hotboy (2).

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tay chân rắn chắc, bắp thịt phân bố hợp lý, không hề thô to, ngược lại khiến hắn mang vẻ đẹp mạnh mẽ đầy nam tính.

"Đẹp không?" Hắn đè giọng tới nhỏ nhất có thể, hỏi Ninh Hề Nhi một câu đầy mê hoặc. Ninh Hề Nhi cắn móng tay, gật đầu cái rụp, "Đẹp lắm..."

Lời này vừa ra khỏi miệng, cô đột nhiên nhận ra có điều gì không đúng, vội vàng che miệng lại, gương mặt đỏ bừng, "Em... Em không thấy gì cả..."

Cằm cô bị hắn nhấc lên, đối diện trực tiếp với đôi mắt sâu thăm thẳm kia. "Người đã là của em, em muốn nhìn kiểu gì cũng được."

Giọng nói khàn khàn tràn ngập sức hút khiến hai tai Ninh Hề Nhi run lên.

Ưʍ... Giọng nói này... hấp dẫn đến mức khiến cô muốn rụng trứng!

Phạm quy! Chắc chắn là phạm quy! Chú cảnh sát ơi, ở đây có người đang trêu ghẹo cháu!

Kỷ Dạ Bạch thỏa mãn nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Ninh Hề Nhi, sau đó hắn đi về phía đám người Ngôn

Dịch Thâm.

Hắn vừa rời khỏi, Thành Du Nhiên và Giản Nghi Tuyết lập tức xúm tới!

"Wow, cậu Kỷ ngang ngược quá đi mất! Cậu mặc áo tắm cũng sợ bị người khác nhìn thấy!"

Lỗ tai Thời Man Vũ dựng thẳng, nghe rõ được câu nói này, ngạc nhiên hỏi, "Kỷ Bạch Dạ là bạn trai của cô hả?"

"Đúng vậy." Ninh Hề Nhi gật đầu.

Thời Man Vũ lập tức tỏ vẻ như bị đả kích nặng nề.

Đáng chết, cô gái này không chỉ ngực lớn hơn mình, bạn trai còn ngầu như vậy!

"Đúng rồi, trước đó anh Thâm của cô chỉ thiếu chút nữa là đã đính hôn với Hề Hề của chúng tôi đó, có

điều Hề Hề đã từ chối anh ta." Thành Du Nhiên bĩu môi làm mặt quỷ với cô ta. Thời Man Vũ siết chặt tay, "Tôi không tin! Mấy người đừng lừa tôi nữa!"

Cô ta chạy tới trước mặt Ngôn Dịch Thâm, vội vã hỏi, "Anh Thâm, Ninh Hề Nhi vừa nói suýt chút nữa

đã đính hôn với anh. Anh hãy nói đó không phải là sự thật đi, có phải vậy không hả?" "Đúng là vậy đó."

"!"

Thời Man Vũ đau khổ nói, "Sao anh lại... lại... với người khác cơ chứ?! Anh Thâm, anh đã quên hết những điều mình nói rồi hả?"

Ngôn Dịch Thâm cố kìm nén để không thốt ra mấy câu thô tục. Khi còn bé gã đã chơi trò "gia đình" với cô ta, từng đóng vai vợ chồng một lần, không ngờ cô ta lại nhớ tới tận bây giờ!

Gã tốn bao công sức mới thoát khỏi cô ta, nào ngờ Thời Man Vũ lại trở về từ nước E, luôn miệng nói gã từng gọi cô ta là vợ, do đó phải chịu trách nhiệm với cô ta suốt đời.

Trên gương mặt điển trai hiện lên nụ cười trong sáng như ánh trăng, mát mẻ như một cơn gió, "Man Vũ, anh có người thương rồi, xin lỗi!"

Thời Man Vũ như bị sét đánh, ngơ ngác nói, "Không, nhất định là anh đang lừa em... Anh Thâm..."

Ngôn Dịch Thâm cười đáp, "Mấy người bọn anh muốn bơi thi với nhau, giờ em qua bên đó nghỉ ngơi một chút đi, được không?"

Dù Thời Man Vũ có không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể quay về bên cạnh Ninh Hề Nhi, tỏ thái độ

oán hận.

"Này! Du Nhiên! Cô đến làm trọng tài cho chúng tôi đi!" Tên hề Tiêu Hi Thần nhảy nhót, vẫy tay với Thành Du Nhiên.

"Không biết cái gã này có ngốc không nữa..." Thành Du Nhiên phun ra một câu, cầm đồng hồ bấm giờ

đi tới, "Tôi đếm từ 1 đến 3 là bắt đầu nhé!"

Bốn nam sinh đứng bên mép bể bơi, tư thế chuẩn bị sẵn sàng...

"Đại Bạch cố lên! Kiều Kiều cố lên!" Hai tay Ninh Hề Nhi đặt bên miệng, tiếng cổ vũ mềm mại truyền tới.

Kiều Nam Thành mím môi, nụ cười ngượng ngùng xuất hiện bên khóe miệng.

Kỷ Dạ Bạch khinh thường nói, "Hô lớn như vậy có tác dụng gì chứ, anh đây sẽ không thua đâu."

"Chớ có tự tin quá như vậy!" Ngôn Dịch Thâm kéo kính bơi xuống, "Nếu không khi thua sẽ rất mất mặt

đó!"

"3!"

Tùm...

Bốn thân hình cường tráng đồng thời nhảy xuống nước!

Bọt nước bắn tung tóe, nước bể bơi trong veo, bốn bóng người lao vυ"t đi như mũi tên rời cung, nhanh chóng bơi về phía trước.

Mấy thiếu nữ kích động đứng dậy, ríu rít thảo luận ai sẽ là người chiến thắng. Xếp hạng đầu tiên chính là Kỷ Dạ Bạch.

"Cậu Kỷ lợi hại quá đi!"

"Tôi nghĩ người về nhất chắc chắn sẽ là anh ấy!"

Thời Man Vũ nghe được mấy lời này, vẻ thâm độc lóe lên trong mắt. Không, cô ta muốn anh Thâm chiến thắng!

"Ninh Hề Nhi, cô thử nói xem trong mắt của Kỷ Dạ Bạch, cô quan trọng hơn hay chiến thắng quan trọng hơn?"

"Hả?" Ninh Hề Nhi không hiểu gì, nhìn về phía Thời Man Vũ, hỏi, "Cô có ý gì hả?" "Không có ý gì cả... Tôi chỉ muốn xem Kỷ Dạ Bạch có tới cứu cô hay không thôi!"

Cô ta đột nhiên đẩy mạnh Ninh Hề Nhi. Ninh Hề Nhi bị bất ngờ, không kịp phản ứng lại, ngay lập tức bị rơi xuống bể bơi!

"WTF? Cô điên rồi hả!" Thành Du Nhiên chửi đổng lên, định nhảy xuống đưa Ninh Hề Nhi lên bờ thì bị Giản Nghi Tuyết giữ chặt lại!

"Tiểu Tuyết! Cậu muốn giúp cô ta hả?"

Giản Nghi Tuyết lắc đầu, lo lắng chỉ vào biển cảnh báo ở bên cạnh, "Chỗ này là khu vực nước sâu,

không phải cậu đã nói mình không biết bơi hay sao?"

Thành Du Nhiên: "...!!"

Giản Nghi Tuyết cũng không biết bơi. Khi nói tới chuyện này ở trong phòng thay đồ, mấy cô còn trêu chọc lẫn nhau.

Hiển nhiên Thời Man Vũ cũng nghe được những lời này.

Trong mắt Thành Du Nhiên tràn ngập lửa giận, "Cô cố ý đúng không?!" Thời Man Vũ bị đau, nước mắt tuôn như mưa, "Hu hu... Thả tôi ra..."

Ninh Hề Nhi có biết bơi, nhưng khi cô vừa xuống nước đã cảm thấy cơ bắp chân giật giật, một ý nghĩ không tốt lành gì lập tức xuất hiện trong đầu: Cô bị chuột rút!

Điều đáng sợ nhất khi đi bơi là bị chuột rút, huống chi chỗ này là khu vực nước sâu. Khi cô giẫm xuống

đáy bể bơi, nước đã ngập quá đỉnh đầu...

Cô cố gắng nín thở, tay vẫy chân đạp liên hồi, giãy giụa trong bất lực...

"Cậu Kỷ! Hề Nhi bị rơi xuống nước!" Thành Du Nhiên hét lớn, Giản Nghi Tuyết nhìn xung quanh, "Nhân viên cứu hộ đâu rồi?"

Thời Man Vũ tỏ vẻ vô tội, đương nhiên cô ta sẽ không nói ra chuyện khi nãy cô ta đã bảo nhân viên cứu hộ đi mua đồ uống cho mình, ít nhất cũng cần mười phút mới quay về được.

Dù sao thì bạn trai của cô ta cũng ở đây, dù bị đuối nước cũng không chết nổi, nhiều nhất là chịu khổ một lúc mà thôi!

Thế nhưng làm vậy sẽ giúp anh Thâm chiến thắng trong trận so tài này! Thời Man Vũ đã tính toán kỹ lưỡng hết mọi chuyện.

Kỷ Dạ Bạch đang thi đấu nghe được tiếng hét của Thành Du Nhiên truyền tới từ phía sau, lập tức xoay người, tăng tốc, bơi ngược trở lại với tốc độ nhanh hơn cả khi nãy!

Thời Man Vũ thấy cảnh này lập tức nở nụ cười, xem ra anh Thâm thắng chắc rồi... Thế nhưng có một chuyện mà cô ta đã không hề ngờ tới...

Ba người Kiều Nam Thành, Ngôn Dịch Thâm, Tiêu Hi Thần đồng loạt từ bỏ cuộc thi, bơi ngược trở về!

Kỷ Dạ Bạch là người đầu tiên bơi tới chỗ Ninh Hề Nhi, ôm chặt eo cô, đưa cô lên khỏi mặt nước. Mấy người kia xúm lại giúp đỡ, đưa Ninh Hề Nhi lên bờ!

"Hề ngốc, em không sao chứ?" Kỷ Dạ Bạch khẽ gọi tên Ninh Hề Nhi, vỗ nhẹ lên lưng cô.

Ninh Hề Nhi ói mấy ngụm nước ra, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, dường như đang rất khó chịu. Cô không muốn khiến hắn lo lắng, cố nhịn cảm giác khó chịu, khoát tay ra hiệu mình không bị sao cả.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Đang yên đang lành sao cô ấy lại rơi xuống nước? Hơn nữa còn rơi xuống khu vực nước sâu?"

Ngôn Dịch Thâm đưa mắt nhìn xung quanh, thể hiện sự uy nghiêm của một vị hội trưởng hội học sinh.

"Do cô ấy tự ngã xuống!" Thời Man Vũ đắc chí nói. Thành Du Nhiên nổi cơn tam bành, tóm tóc cô ta, "Đi, cô tự ngã cho tôi xem nào! Tôi thấy não cô bị úng nước rồi mới nhảy xuống khu vực nước sâu!"
« Chương TrướcChương Tiếp »