Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 247: Cuộc so tài của 4 chàng hotboy (1).

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mắt híp đẹp trai quá, vừa cao ráo, vóc dáng lại đẹp... U hu hu..."

Hai mắt Ninh Hề Nhi biến thành hình trái tim, khen ngợi Ngôn Dịch Thâm hết lời. Cô đâu nào biết vẻ mặt cậu Hai nào đó đã đen như than!

Ngôn Dịch Thâm nhìn thấy Ninh Hề Nhi, liền nở nụ cười ấm áp với cô, đôi mắt gã híp lại. Vào lúc này

nhìn gã như một đấng thiên sứ ấm áp có năng lực chữa trị tất cả mọi vết thương.

"A..." Các cô gái điên đảo, hú hét ầm ĩ cả lên.

A a a! Nhìn gã thật giống một thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh!

Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch giật giật, đặt Ninh Hề Nhi xuống mặt đất, kéo cổ tay cô, "Đi theo anh nào."

"Không đi... Em muốn ngắm thêm một lúc nữa..." Ninh Hề Nhi lắc lắc cánh tay Kỷ Dạ Bạch làm nũng, khiến trán Kỷ Dạ Bạch nổi đầy gân xanh.

Tên mắt híp chết tiệt kia đẹp trai bằng mình hả? Có cao bằng mình không? Dáng người đẹp bằng mình á?

Có hay không?! Hả?!

"Ninh Hề Nhi." Đám đông tự động tách sang hai bên, Ngôn Dịch Thâm lười biếng đi về phía bên này. Gã không chú ý tới ánh mắt muốn gϊếŧ người của Kỷ Dạ Bạch, nhiệt tình mời, "Câu lạc bộ chúng tôi đang tuyển người, cô có muốn tham gia không? Chúng tôi thường xuyên tổ chức sự kiện cosplay đó nha!"

Ninh Hề Nhi gật đầu như gà con mổ thóc, "Vâng! Tôi muốn tham gia!" "Con nhóc chết tiệt, em không được..."

"Xin chúc mừng, từ giờ trở đi cô đã là một thành viên của câu lạc bộ chúng tôi!"

Ngôn Dịch Thâm nhanh chóng đồng ý. Khi gã thấy vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch đột ngột trở nên khó coi, cảm thấy mừng thầm trong bụng.

Gã đưa một xấp vé tới, "Này, cho cô đó, cuối tuần có thể dẫn bạn đi chơi."

Ninh Hề Nhi nhận lấy, đó là vé vào cửa một công viên nước mới khai trương ở thành phố Anh Đào. "Sao anh lại cho tôi thứ này?"

"Ừm thì... đó là phúc lợi của thành viên câu lạc bộ " Giọng nói ấm áp lịch sự phối hợp với ánh mắt tóe

điện khi nhìn Ninh Hề Nhi quả thực vô cùng trêu ngươi. Ninh Hề Nhi nuốt nước bọt, "Cảm ơn anh!"

Ngôn Dịch Thâm mỉm cười, nhìn Kỷ Dạ Bạch, "Cậu Kỷ, từ trước đến giờ cậu vẫn luôn không thích

những sự kiện như vậy, chắc cậu sẽ không đi đâu nhỉ?"

"Ai bảo anh đây không đi chứ?" Kỷ Dạ Bạch giữ chặt cánh tay Ninh Hề Nhi. Đáng chết, nếu không đi e rằng cô nàng mê trai này sẽ bị người khác lừa đi mất!

Ngôn Dịch Thâm đã thực hiện được âm mưu, nở nụ cười xấu xa như thường lệ. Ha ha, xem ra sẽ có trò hay để xem rồi!

***

Ninh Hề Nhi quay về phòng học, chia vé vào công viên trò chơi cho Thành Du Nhiên, Giản Nghi Tuyết. Cô còn đi tặng cho Kiều Nam Thành một tấm vé, hẹn mọi người đi chơi với nhau.

Nháy mắt đã tới ngày cuối tuần.

Tất cả mọi người đều có mặt đông đủ ở công viên nước.

Ngôn Dịch Thâm mãi cuối cùng mới đến, đi cùng gã là một nữ sinh mặc váy công chúa Lolita kiểu dáng ngọt ngào.

"Xin lỗi vì đã tới muộn." Gã nhẹ nhàng nói, "Đây là Thời Man Vũ, mới chuyển đến từ nước E. Cô ấy là phó hội trưởng câu lạc bộ Anime của chúng tôi."

Mọi người lên tiếng chào hỏi làm quen, Thời Man Vũ chỉ khẽ gật đầu đáp lại, dáng vẻ vô cùng kiêu

ngạo.

Khi vào phòng thay đồ đổi sang mặc đồ tắm, vì thái độ của Thời Man Vũ lúc trước nên Ninh Hề Nhi cũng không bắt chuyện với cô ta, ngược lại thì cô ta mới là người mở lời trước.

"Có phải cô là Ninh Hề Nhi không? Là nữ sinh rất thú vị mà anh Thâm đã nhắc đến?" Giọng điệu chứa

đầy thái độ chất vấn.

Ninh Hề Nhi ngẩn ra, "Ồ... Ý cô là Ngôn Dịch Thâm hả?" "Cô bớt giả bộ đi! Tôi nói cho cô biết, anh Thâm là của tôi!"

Thời Man Vũ ưỡn ngực lên, chiếc áo tắm hoa văn trái tim ngọt ngào làm nổi bật vòng một căng tròn của cô ta.

"Được rồi, là của cô!" Ninh Hề Nhi gật đầu một cách qua loa.

"Này! Tôi khuyên cô nên giữ khoảng cách với anh ấy! Chớ có không biết trời cao đất rộng là gì! Dù sao thì loại nữ sinh giống như cô cũng đừng mơ đến chuyện tìm được bạn trai..."

Ninh Hề Nhi: ". . ."

"Loại nữ sinh giống như cô" gì chứ hả? Nữ sinh như cô thì làm sao? Có trêu ai chọc ai hả? Sao lại đừng mơ đến chuyện tìm được bạn trai cơ chứ?

"Nhà anh Thâm và nhà tôi đã có quan hệ thân thiết mấy đời với nhau. Sau này trưởng thành, khả năng hai chúng tôi thông gia với nhau là rất lớn."

Thời Man Vũ hếch cằm vênh mặt lên, "Hy vọng cô sẽ biết mình biết người, tự hiểu rõ thân phận của mình. Cô! Chỉ đến vậy mà thôi!"

Cặp mắt dài hẹp của Thời Man Vũ nhìn chằm chằm vào ngực Ninh Hề Nhi, nở nụ cười khinh thường.

Dưới cái nhìn của Thời Man Vũ, vóc dáng của Ninh Hề Nhi kém hơn cô ta rất nhiều!

Con trai đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đương nhiên sẽ thích ai sở hữu vóc dáng đẹp hơn.

Với thân hình phẳng lì như Ninh Hề Nhi thì... Xí!

Thành Du Nhiên và Giản Nghi Tuyết đưa mắt nhìn nhau, nhận ra suy nghĩ "con mẹ nó, đúng là đồ não phẳng" từ phía đối phương.

"Hề Hề! Thay áo tắm nhanh nào!" Thanh Du Nhiên đưa áo tắm cho Ninh Hề Hề, Giản Nghi Tuyết xung phong nhận việc, "Để tớ giúp cậu thay đồ!"

"Ôi thôi, không cần đâu, để tớ tự thay... Á..."

Khi hai người kéo chiếc áo thụng rộng thùng thình không làm lộ dáng người lên thì...

Hai mắt Thời Man Vũ trợn lớn, dại ra vài giây, sau đó tức tối giậm chân chạy ra khỏi phòng thay đồ. "Ha ha ha..." Thành Du Nhiên và Giản Nghi Tuyết vỗ tay bôm bốp, cười không khép miệng nổi.

"Hề Hề, cậu có nhìn thấy vẻ mặt của cô nàng Vũ Vũ gì đó không hả? Cô ta còn cho rằng ngực cậu lép nữa đó! Chậc chậc, tiếc quá đi mất, tớ quên không lấy điện thoại di động ra chụp lại!" Thành Du Nhiên chẹp miệng nói.

Giản Nghi Tuyết chỉ vào đầu, "Có thể chỗ này của cô ta có vấn đề."

"Được rồi, không chơi được với nhau cũng không cần phải miễn cưỡng, chúng ta chơi với nhau." "Ừm."

***

Ba người ra khỏi phòng thay đồ. Cách đó không xa, mấy nam sinh sớm đã đứng chờ.

Kỷ Dạ Bạch, Ngôn Dịch Thâm, Kiều Nam Thành, Tiêu Hi Thần ăn mặc chiếc quần bơi màu đen giản dị, khoác áo tắm, đang nói chuyện phiếm với nhau.

Thời Man Vũ ôm cánh tay Ngôn Dịch Thâm, nhìn vẻ mặt thì hình như đang làm nũng, không chút e dè gì ép bộ ngực mềm mại vào cánh tay của Ngôn Dịch Thâm.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ một điều, nếu như không phải nhờ sự gia giáo tốt đẹp của nhà Ngôn Dịch Thâm, e rằng gã sớm đã đá Thời Man Vũ rơi xuống nước.

Ba người Ninh Hề Nhi vừa đi ra, tầm mắt của mấy người đều di chuyển về phía này.

Giản Nghi Tuyết mặc bộ đồ bơi liền thân màu xanh lam, với họa tiết là những bông hoa nhỏ, tỏa ra khí chất dịu dàng, nhu mì.

Thành Du Nhiên mặc bộ áo tắm hai mảnh, gồm váy ngắn và áo trên ngắn, cả người ngập tràn sức sống thanh xuân.

Ninh Hề Nhi bận một chiếc váy trắng, bên trên có in hình quả anh đào, mái tóc được búi tròn trên đầu, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều mang vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Tất cả mọi người vừa đưa mắt qua nhìn thì đã thấy Kỷ Dạ Bạch hùng hổ đi tới, cầm khăn tắm, áo choàng tắm chùm kín Ninh Hề Nhi từ đầu tới chân!

"Cẩn thận bị ốm đó!" Hắn trịnh trọng nói.

Ninh Hề Nhi nghi ngờ hỏi, "Không phải là nhiệt độ trong đây luôn ấm áp sao..."

Cô vừa nói xong đã nhận được ánh mắt trợn ngược hiệu Đại Bạch rồi, cô thức thời ngậm miệng lại.

Đừng tưởng rằng cô không biết chuyện này là do ham muốn độc chiếm của tên ác ma này đang tác oai tác quái!

Cô bị kéo đi, ngồi xuống trên một chiếc ghế nằm. Kỷ Dạ Bạch dặn dò, "Em cứ ngồi ở đây! Không được xuống nước!"

"Vậy thì việc em tới đây còn ý nghĩa gì nữa..." Ninh Hề Nhi bất mãn lầm bầm. Cô đột nhiên trông thấy

bờ môi mỏng của Kỷ Dạ Bạch nhếch lên, nở nụ cười tà ác, "Em chắc là không có ý nghĩa gì không?"

Nà ní? Dưới ánh mắt mờ mịt của Ninh Hề Nhi, những ngón tay thon dài trắng nõn của Kỷ Dạ Bạch thong thả cởi dây lưng áo tắm ra.

Thân thể rắn rỏi, trắng nõn hiện ra trước mắt Ninh Hề Nhi, cơ bụng săn chắc chia múi rõ ràng, đường V- cut ( Adonis Belt hay Apollo"s belt) chạy sâu vào trong chiếc quần bơi màu đen...
« Chương TrướcChương Tiếp »