Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 245 : Cô ấy sắp kết hôn với người khác rồi.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không có mà sao ánh mắt tên này cứ là lạ... Giống như sói nhìn thấy miếng thịt vậy, đôi mắt sáng như sao còn mang theo độ nóng kinh hồn...

Ninh Hề Nhi không hiểu ra sao, thế là dứt khoát không nghĩ nữa, lục tìm máy sấy tóc ở xung quanh.

Cô kéo ngăn tủ ra thì thấy vài chiếc hộp vuông đủ màu rực rỡ đập vào mắt. Chữ trên hộp không phải tiếng Trung, cô chẳng hiểu gì cả.

Ninh Hề Nhi giơ lên, tò mò hỏi: "Đại Bạch, đây là cái gì? Kẹo cao su sao?" Kỷ Dạ Bạch vừa liếc nhìn đã lập tức không giữ nổi bình tĩnh!

Hắn cậy tay dài cướp lấy chiếc hộp, gân xanh trên trán giật giật.

Mẹ ruột! Đúng là mẹ ruột! Đến cả cái này cũng chuẩn bị sẵn cho hắn rồi!

"Khụ khụ, đúng vậy, đây là kẹo cao su." Kỷ Dạ Bạch ho khẽ: "Máy sấy tóc hình như để trong ngăn tủ bên cạnh bồn rửa mặt, em đi xem đi."

"Ồ..." Ninh Hề Nhi ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy vào phòng tắm. Kỷ Dạ Bạch nhìn cái hộp trong tay, lau mồ hôi.

Chỗ dán có dấu vết bị xé ra, hắn nghi hoặc mở ra xem, bên trong trống rỗng, chỉ có một tờ giấy...

Mở tờ giấy ra, bên trên rõ ràng là chữ của bà Kỷ: Nhìn thấy mà không "xơi" được, con trai, cứ từ từ hưởng thụ trải nghiệm này đi, mẹ iu con! Còn trẻ đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện đó (*__*)

Kỷ Dạ Bạch: ...!!

Hắn rút lại câu nói mẹ ruột kia, chắc chắn là hắn được nhặt từ bãi rác về!

Kỷ Dạ Bạch buồn bực xuống tầng, định tìm bà Kỷ tranh luận một trận, ai ngờ lại chỉ thấy mỗi ông Kỷ. "Bố ơi, mẹ con đâu?" Kỷ Dạ Bạch giọng hơi bực dọc hỏi.

"Về phòng rồi." Ông Kỷ mỉm cười: "Bố đang chuẩn bị đi ép nước hoa quả cho bà ấy làm đẹp, con không ở cùng Hề Hề mà xuống đây làm gì?"

Kỷ Dạ Bạch nào dám nói với ông bố yêu vợ hơn cả tính mạng là muốn tìm mẹ hắn tính sổ chứ, khóe miệng hắn giật giật: "Con chỉ đi lung tung thôi... Đúng rồi bố, con cũng muốn uống nước hoa quả."

"Không có phần của con đâu." Ông Kỷ liếc hắn một cái đầy vẻ cao quý lạnh lùng: "Con cũng không phải vợ bố, dựa vào đâu mà bố phải ép nước hoa quả cho con?"

Kỷ Dạ Bạch: ...!!

Hắn chắc chắn, chắc chắn không phải con ruột!

Ông Kỷ ép nước hoa quả xong thì khẽ ngâm nga bỏ đi, đương nhiên trước khi đi không quên nhét cho hắn một cốc nước hoa quả.

Kỷ Dạ Bạch cảm động rớt nước mắt, òa, vẫn là bố mình tốt! Khẩu xà tâm phật! Giây tiếp theo...

"Đây là cho Hề Hề, con đừng có uống trộm đấy!" Kỷ Dạ Bạch: ...!!

Người nào đó hóa đá rồi. Trái tim nát vụn rồi…

Gió đông bắc thổi, hoa tuyết bay…

"Lẹt xẹt..." Trước cửa vang lên tiếng bước chân, Kỷ Dạ Mặc cao lớn với đôi chân dài đi qua, Kỷ Dạ Bạch chạy đến bên anh ta, nghiêm mặt hỏi: "Anh, em thật sự là do bố mẹ sinh ra sao? Anh nói cho em biết sự thật đi, em chịu đựng được!"

Kỷ Dạ Mặc ngạc nhiên: "Ủa, hôm nay em mới phát hiện ra là mình được nhặt từ gầm cầu về sao? Chậc..."

Kỷ Dạ Bạch: "...!"

Vì sao đến cả ông anh trai không hay đùa giỡn cũng nói đùa làm tổn thương hắn!

Thấy Kỷ Dạ Bạch tỏ vẻ không còn thiết sống nữa, ánh mắt Kỷ Dạ Mặc thoáng nét cười: "Được rồi, còn coi mình là thằng nhóc 3 tuổi đấy à, về phòng nghỉ ngơi sớm đi."

Điện thoại di động trong túi rung lên, Kỷ Dạ Mặc cầm lấy liếc qua, nét cười trong đôi mắt không còn sót lại chút nào.

Anh lấy chìa khóa xe, thay giày.

Kỷ Dạ Bạch nghi ngờ hỏi: "Anh, anh muốn ra ngoài à?" "Ừ, xử lý chút chuyện."

"Chuyện liên quan đến phụ nữ sao?" Kỷ Dạ Bạch cười nhạo: "Là chị Tây Hạ à?"

Kỷ Dạ Mặc nói rất bình tĩnh, nhưng Kỷ Dạ Bạch nghe xong lại không kìm được mà cau mày. "Anh, anh và chị Tây Hạ đã mười năm rồi... Anh cam tâm sao?"

Kỷ Dạ Mặc cười tự giễu: "Là anh phụ cô ấy."

Kỷ Dạ Mặc chỉ nói một câu rồi không muốn nói gì thêm nữa, vội vàng bỏ đi.



Khách sạn Thương Lan.

Người đại diện của Nguyễn Tây Hạ là Mạnh Tiên Tiên đi qua đi lại với vẻ mặt lo lắng.

Hôm nay Nguyễn Tây Hạ đã ký hợp đồng một bộ phim điện ảnh mới, đạo diễn sắp xếp bữa tiệc này, cả nhà đầu tư và diễn viên chính đều đến.

Vốn tưởng rằng chỉ là một bữa cơm bình thường, nhưng không ngờ lại là Hồng Môn Yến dành cho Tây Hạ.

Nhà đầu tư nhắm vào Tây Hạ, không ngừng chuốc rượu cho cô ấy, mà người này nhà họ Nguyễn lại không thể đắc tội.

Hết cách, Mạnh Tiên Tiên nhớ tới Kỷ Dạ Mặc, liền gửi tin nhắn cho anh cầu cứu. Mấy chục phút ngắn ngủi đối với Mạnh Tiên Tiên mà nói như cả năm trôi qua. Cuối cùng cũng đợi được người đến.

Dáng người cao lớn mặc một chiếc áo sơ mi thiết kế thủ công và quần tây màu đen đi tới, gương mặt tuấn tú như tạc khắc ẩn giấu khí thế mạnh mẽ và lạnh lùng khiến người ta không dám tới gần.

"Tổng giám đốc Mặc!" Mạnh Tiên Tiên ra đón: "Tây Hạ đang ở bên trong... anh hãy mau tới cứu cô ấy

đi..."

Kỷ Dạ Mặc gật đầu, đẩy cửa ra đi thẳng vào trong.

Căn phòng hỗn loạn và ngột ngạt, thấy cảnh tượng này, Kỷ Dạ Mặc cau chặt mày, toát ra vẻ lạnh lẽo. "Cậu Mặc, sao cậu lại đến đây?"

Ở thành phố Anh Đào này ai mà không biết đến tên của Kỷ Dạ Mặc?

Lập tức những lời nịnh hót, bợ đỡ nối đuôi nhau vang lên.

"Tôi đến đón người." Giọng Kỷ Dạ Mặc trầm thấp và lạnh nhạt."Ồ, không biết là..."

Kỷ Dạ Mặc nắm cổ tay của Nguyễn Tây Hạ đang say khướt, chậm rãi nói: "Em dâu của tôi." Nhà đầu tư giật mình sợ hãi: "Em dâu?"

Tiêu rồi, có phải gã đã động phải người không nên động vào rồi không?

"Cô ấy và người anh em tốt của tôi là Lương Thiên Lý vài hôm nữa sẽ kết hôn, đến lúc đó mời các vị ở

đây nể mặt." Kỷ Dạ Mặc gật đầu chào hỏi, hạ giọng nói: "Còn đi được không?..."

Nguyễn Tây Hạ mỉm cười, cô vốn xinh đẹp động lòng người, vừa cười lên lại càng thêm vài phần quyến rũ.

Cái gọi là xinh đẹp tuyệt trần, nghiêng nước nghiêng thành cũng chỉ đến vậy mà thôi.

"Chân nhũn ra rồi, không đi được, anh bế em." Cô dựa vào người Kỷ Dạ Mặc như kẻ không xương vậy.

Cơ thể người đàn ông tản ra mùi hương nước hoa Eau De Cologne thơm mát dễ chịu, và cả mùi thuốc lá thoang thoảng.

Kỷ Dạ Mặc bình tĩnh nhìn cô vài giây, một tay ôm eo cô, một tay vòng xuống khoeo chân cô, bế thốc cô lên.

"Tạm biệt." Anh nói.

Đêm khuya, gió thổi man mát.

Bên chiếc xe Maybach đậu ở ven đường, người đàn ông cao lớn thả cô gái trong lòng ra.

Anh lấy hộp thuốc lá và chiếc bật lửa Zippo màu bạc trong túi ra, bật lửa châm vào điếu thuốc bên miệng.

Phừng, ngọn lửa màu xanh cháy lên.

Kỷ Dạ Mặc ngậm thuốc lá, thờ ơ hỏi: "Sao không gọi điện thoại cho Thiên Lý?"

Nguyễn Tây Hạ cười duyên dáng, bàn tay trắng nõn trượt xuống bên hông anh, lục lọi một lát rồi rút ra một điếu thuốc.

Kỷ Dạ Mặc để mặc cô hành động, từ đầu đến cuối trên gương mặt góc cạnh kia vẫn không hề có biểu cảm gì.

Anh bật lửa, đưa đến bên đôi môi đỏ thắm của Nguyễn Tây Hạ.

Nguyễn Tây Hạ lại liên tục né tránh, túm cà vạt của anh kéo xuống, gương mặt xinh xắn rạng rỡ tới gần, dùng điếu thuốc của anh đốt lên ngọn lửa của mình.

"Em tưởng rằng anh sẽ càng muốn biết vì sao em bảo Tiên Tiên gọi điện thoại cho anh hơn."

Yêu tinh! Kỷ Dạ Mặc thầm mắng trong lòng, gương mặt lạnh lùng như núi băng vạn năm không đổi cuối cùng cũng rạn nứt.

"Vì sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »