Chương 244: Đẩy ngã Đại Bạch.

Mặt trời lặn về tây, ráng chiều bao phủ cả thành phố.

Chiếc Cayenne màu đen đỗ ở ven đường. Ninh Hề Nhi xuống xe định trở về nhà mình thì lại bị Kỷ Dạ Bạch kéo cổ áo lại. Hắn bất chấp những tiếng kêu ngạc nhiên của Ninh Hề Nhi, xách cô đến trước cửa nhà họ Kỷ như xách một con gà con.

"Kỷ Dạ Bạch, em muốn về nhà!"

"Nơi đây chính là nhà của em!" Hắn nói bằng giọng ngang ngược không cho phép bất kỳ ai chen lời, không cho Ninh Hề Nhi cơ hội lựa chọn.

"Nhưng mà... em..."

Kỷ Dạ Bạch ngoảnh mặt làm ngơ, đẩy cô nhóc này vào nhà họ Kỷ.

Trong phòng khách, bà Kỷ đã đợi từ lâu, thấy Ninh Hề Nhi vào thì cười tươi rói.

"Hề Nhi, Dạ Bạch, hai đứa về rồi!" Mau mau mau, qua đây xem xem thích lễ phục đính hôn như thế nào?" Bà giơ tập giấy nhỏ trong tay, Ninh Hề Nhi nhận ra đó là bộ sưu tập váy cưới thiết kế cao cấp của một nhãn hiệu nào đó, giá cả thì... có thể nói là con số trên trời.

Cô cắn môi: "Lễ đính hôn?"

"Đúng vậy! Lẽ nào con không thích Dạ Bạch nhà chúng ta sao?" Bà Kỷ tỏ vẻ đáng thương hỏi Ninh Hề Nhi.

Cô ngốc nghếch gật đầu: "Thích ạ."

Một tiếng "thích" đã lấy lòng Kỷ Dạ Bạch, hắn ngạo mạn hếch cằm, trông đầy vẻ đắc ý.

Bà Kỷ lập tức nở nụ cười tươi hơn hoa: "Lẽ nào nhà chúng ta đối xử với con không tốt sao?" "Tốt lắm ạ."

"Đã vậy thì đính hôn thôi!" Bà Kỷ đập tay hoan hô.

"Nhưng phía bố con..." Ninh Hề Nhi khó xử, bà Kỷ xua tay liên tục: "Không cần lo lắng, chỗ bố con cứ giao cho Dạ Bạch đi. Dạ Bạch, con chọn thời gian đến ra mắt bố vợ con đi."

Kỷ Dạ Bạch nhướng mày: "Vâng."

Ninh Hề Nhi không dám tin chỉ vào Kỷ Dạ Bạch rồi lại chỉ vào mình: "Đính hôn? Hai đứa mình á?"

"Nếu kết hôn thì em còn chưa đủ tuổi." Kỷ Dạ Bạch khoác vai cô, cười gian: "Nôn nóng muốn làm vợ

anh đây thế cơ à?"

Ninh Hề Nhi thúc cùi chỏ vào hắn: "Anh anh anh... anh đáng ghét!"

Bà Kỷ che miệng cười trộm, thấy đôi vợ chồng son yêu thương nhau như vậy, bà thật sự rất vui mừng. Nếu Vị Ương có thể nhìn thấy cảnh này thì tốt biết bao?

Nhớ tới bạn thân, ánh mắt bà Kỷ thoáng nét đau buồn, nhưng bà đã nhanh chóng giấu đi.

"Dạ Bạch! Không được phép bắt nạt Hề Hề!" Bà nạt Kỷ Dạ Bạch rồi thân thiết kéo tay Ninh Hề Nhi đến sofa ngồi: "Bộ váy này thế nào? Ôi chao, bộ váy này thiết kế đẹp quá! Còn cả cái này nữa, con thấy đổi hạt châu dưới làn váy thành kim cương có phải sẽ càng đẹp hơn không?"

Ninh Hề Nhi: "..."

Bà Kỷ nhiệt tình quá mức, cô chỉ đành kiên trì chọn một cái: "Đừng chọn cho con nữa, chọn cho Kỷ Dạ Bạch đi ạ!"

"Hừ, nó mặc đại bộ vest nào đó là được rồi, dùng vải thừa may váy cho con làm cà vạt cho nó là được!" Kỷ Dạ Bạch đang rót nước thì run cả tay, nước trong cốc suýt nữa rớt ra.

Hắn thật sự là con ruột sao?!

#Rất có thể tôi đã có một bà mẹ giả#

"Chọn xong váy cưới rồi, những cái khác mọi người tự quyết định là được. Con có chuyện muốn nói với Kỷ Dạ Bạch." Ninh Hề Nhi nhanh chân chạy đến bên cạnh Kỷ Dạ Bạch, kéo cánh tay hắn lên tầng: "Chúng con về phòng nói chuyện ạ."

"Từ từ thôi, nhóc chân ngắn." Kỷ Dạ Bạch lười biếng nói.

Bà Kỷ nở nụ cười đầy ý sâu xa, bà đã sắp xếp gian phòng cho Hề Hề một niềm vui bất ngờ rồi… Trên tầng.

Ninh Hề Nhi đẩy cửa ra, còn chưa thốt được câu nào thì mắt đã mở to! Cô... cô... cô không đi nhầm phòng đấy chứ!

Phòng của cô không phải là được bà Kỷ trang trí theo phong cách hường phấn hay sao? Vì sao bây giờ toàn bộ đều đỏ thắm vậy?

Trên vỏ chăn còn in đôi uyên ương vừa mập vừa ngốc...

Vì sao lại có ảo giác như đây là phòng cưới vậy?

"Kỷ Dạ Bạch... đây là phòng của em sao?" Ninh Hề Nhi nghi ngờ hỏi. Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của Kỷ Dạ Bạch, cô đỡ cái cằm sắp rớt ra vì kinh ngạc: "Em... em đi tắm, bình tĩnh lại đã."

Đáng sợ quá, quả thực là quá đáng sợ. Cô cảm giác mình sắp bị đau mắt đỏ rồi!

Ninh Hề Nhi kéo tủ quần áo ra, vừa nhìn vào chân đã nhũn, thật sự muốn quỳ!

Đến quần áo cũng toàn là màu đỏ!

Đồ lót đỏ, tất đỏ, kỳ dị nhất là còn có quần sịp của nam màu đỏ! Ninh Hề Nhi tưởng tượng dáng vẻ mặc quần sịp đỏ của Kỷ Dạ Bạch, lập tức cảm thấy toàn thân không thoải mái!

Cô lấy đại một chiếc váy ngủ, chạy nhanh về phía phòng vệ sinh.

Mở vòi hoa sen, chỉnh nhiệt độ nước thấp xuống, dòng nước man mát xối lên sàn khiến cô tỉnh táo lại không ít.



Tắm xong, Ninh Hề Nhi mặc bộ váy ngủ, để tóc ướt đi ra.

Kỷ Dạ Bạch đang nằm trên giường, tiện tay lật một quyển tạp chí kinh doanh, dáng vẻ nghiêm túc chăm chú, từng động tác đều toát lên sự cuốn hút.

Quả nhiên đẹp chính là chính nghĩa, nhìn gương mặt này của Kỷ Dạ Bạch, màu đỏ rực của cả căn phòng lập tức trở nên vừa mắt hơn nhiều!

"Em còn định nhìn lén bao lâu nữa?" Kỷ Dạ Bạch đóng cuốn tạp chí lại, liếc sang.

Mặt Ninh Hề Nhi hơi hồng: "Em đâu có nhìn lén, em nhìn đường đường chính chính đấy chứ!" "Hừ, không được sự cho phép thì chính là nhìn lén!"

"Anh là bạn trai của em, nhìn một cái thì có làm sao? Cũng sẽ không mất miếng thịt nào!" Ninh Hề Nhi lẩm bẩm: "Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh... ừm... á...!"

Cô vấp phải dép lê của Kỷ Dạ Bạch, cơ thể mất khống chế đổ về phía trước, ngã lên người Kỷ Dạ Bạch. Hắn vừa mới ngồi dậy thì lại bị cú ngã của cô đè xuống giường lần nữa!

Oh no!

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức đỏ bừng, cô ở trên, hắn ở dưới, nhìn thế nào cũng giống cô đẩy ngã Đại Bạch nha...

"Cô Ninh, cái ôm thương nhớ của cô đây khiến cậu Kỷ rất hài lòng, về sau tiếp tục cố gắng nhé." Kỷ Dạ Bạch trêu chọc Ninh Hề Nhi, ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, dường như có cảm giác là lạ nên sờ sờ lên trên...

Ninh Hề Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, cô luống cuống đứng lên khỏi người hắn. Vừa nghiêng người, Kỷ Dạ Bạch đã nhìn thấy tấm lưng của cô.

Làn da trắng nõn như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng màu đỏ, chất vải mỏng manh gần như xuyên thấu từ phần xương cánh bướm đến vòng eo thon mảnh...

Mẹ hắn lại chuẩn bị áo ngủ "gợi cảm" cho Ninh Hề Nhi!

Mẹ ruột! Đúng là mẹ ruột! Kỷ Dạ Bạch quả thực sắp phun máu mũi rồi! "Hề ngốc..." Giọng hắn khàn khàn, Ninh Hề Nhi vô tội quay sang: "Hửm?"

Mặt trước thì lại là thiết kế rất bảo thủ, rất bình thường, thảo nào nhóc con này không phát hiện ra.

"Em muốn nói gì với anh?"

"À... Em muốn nói, xin lỗi..." Ninh Hề Nhi xoắn xoắn ngón tay: "Xin lỗi vì đã thích anh muộn hơn anh thích em..."

Kỷ Dạ Bạch nghe với vẻ thờ ơ, vuốt ve làn da mịn màng dưới lớp vải mỏng: "Ừm..."

"Sau này em nhất định sẽ cố gắng thích anh!" Ninh Hề Nhi chớp đôi mắt sáng như viên ngọc quý: "Này, anh có nghe không đấy?"

"Đang nghe."

"Trên lưng em có gì sao?" Cô nghi ngờ.

Tên bụng dạ đen tối nào đó mặt không đổi sắc: "Không có."