Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 235: Ninh Hề Nhi bùng nổ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ninh Hề Nhi lạnh lùng nhìn kĩ năng nhập vai xuất thần của cô ta. Làm gì vậy? Khóc thành thế này, người không biết còn tưởng là cô bắt nạt Đổng Anh Lạc nữa đấy!

"Cô là Lâm Đại Ngọc à! Động chút là khóc sướt mướt, phiền chết đi được!" Thành Du Nhiên xỉa xói, cô

ấy ghét nhất là loại con gái chẳng có chuyện gì cũng giả vờ đáng thương để được thiên hạ đồng tình. Cô ta cho rằng cả thiên hạ đều là mẹ mình chắc? Cô ta vừa khóc là mọi người phải dỗ cô ta sao?

"Hề Nhi còn chưa nói gì, cô quát tôi làm gì..." Đổng Anh Lạc tỏ vẻ vô tội: "Hề Nhi, tôi cũng đã xin lỗi cô rồi mà, cô tha thứ cho tôi đi!"

"Nếu như tôi nói không thì sao?" Ninh Hề Nhi buồn cười nhìn cô ta.

Đổng Anh Lạc cắn môi, dáng vẻ đáng thương khiến người ta vô cùng thương tiếc.

"Xin lỗi... thật sự xin lỗi..." Cô ta cúi gập người với Ninh Hề Nhi, dáng vẻ trong sáng hạ mình của cô ta càng làm nổi bật Ninh Hề Nhi, như thể cô là đại ma vương đang bắt nạt cô ta vậy.

Có vài học sinh đi ngang qua thấy chướng mắt, chỉ chỉ trỏ trỏ: "Người ta đã nói xin lỗi rồi còn gì! Có

đến mức phải hùng hổ bức ép người khác thế không?"

"Đúng đấy, cậu xem đi, cô gái kia khóc đến mức đau lòng như vậy!" "Đều là học cùng trường, tha thứ được thì nên tha thứ mới phải chứ! Người ta luôn thông cảm cho kẻ yếu, Đổng Anh Lạc rất hiểu điều này.

Cô ta cố ý đạp vào thùng nước làm cho Ninh Hề Nhi ướt sũng người, làm cô xấu mặt. Như thế thì sao nào?

Chỉ cần cô ta giả vờ đáng thương, vẫn sẽ có rất nhiều người ra mặt giúp cô ta, đứng về phía cô ta.

Ninh Hề Nhi ghê tởm đến mức muốn nôn, cô ả này không đi đóng phim đúng là đáng tiếc, giải Oscar nợ

cô ta một tượng vàng!

Bản lĩnh muốn khóc là khóc, muốn yếu đuối liền yếu đuối, không phục cũng khó!

Thành Du Nhiên và Giản Nghi Tuyết đều rất tức giận, bọn họ tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, rõ ràng chính là Đổng Anh Lạc hành động vô liêm sỉ, nhưng kết cục lại là Ninh Hề Nhi bị tập thể công kích!

Đổng Anh Lạc, đúng là quá thủ đoạn!

"Ninh Hề Nhi, cô nói một câu đi được không?" Đổng Anh Lạc đáng thương kéo tay áo Ninh Hề Nhi: "Tôi thật sự biết lỗi rồi. Hay là cô hắt nước lên người tôi đi! Tôi tuyệt đối sẽ không né tránh!"

"Đệch!" Thành Du Nhiên chống cây chổi, thật sự không chịu nổi. Chuyện này thật sự là ghê tởm như thể nuốt phải ruồi!

"Này này! Bạn gì ơi, bạn làm thế không được đâu!" "Làm người phải rộng lượng một chút!"

"..."

Ninh Hề Nhi im lặng rút tay ra: "Đổng Anh Lạc, cô diễn đủ chưa?"

"Á!!" Đổng Anh Lạc hét lên một tiếng chói tai rồi bi thảm ngã ra đất, rêи ɾỉ đau đớn.

"Hề Nhi, cô ghét tôi đến vậy sao?" Giọng Đổng Anh Lạc nghẹn ngào, run rẩy, khiến cho lòng người tan nát. Lại thêm câu nói có hàm ý không rõ, lập tức khiến đám người vây xem tức giận!

"Không chấp nhận thì thôi, cô đẩy người ta làm gì?"

"Độc ác quá đi mất! Đúng là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà!"

Thành Du Nhiên bất bình thay cho Ninh Hề Nhi: "Các người không thấy cô ta giả vờ ngã sao? Ninh Hề Nhi đẩy cô ta chỗ nào?"

Đám người kia không vui, cãi nhau với Thành Du Nhiên.

Bầu không khí càng lúc càng nghiêm trọng, Đổng Anh Lạc khóc sướt mướt bò dậy: "Không sao, Hề Nhi, tôi biết cô không cố ý..."

Giờ phút này, trong lòng các học sinh đi ngang qua, Đổng Anh Lạc quả thật chính là thiên sứ thiện lương!

Nhưng, ngay sau đó, Đổng Anh Lạc bị đạp một phát lăn ra đất, đập vào mắt mọi người là một cái chân dài thẳng tắp.

"Ngại quá, anh đây... cố ý đấy!"

Giọng nói vô lại lười biếng ấy lại khiến tất cả mọi người ở hiện trường sợ đến mức ngây cả ra. Có người lắp bắp nói: "Cậu, cậu Kỷ... sao sao sao cậu có thể đánh con gái được chứ?"

Hai tay Kỷ Dạ Bạch đặt sau gáy, hắn nhếch môi vẻ gian xảo và ngang ngược: "Tôi đánh người không phân biệt nam nữ, chỉ chia thành hai loại có hèn hạ hay không."

Đổng Anh Lạc ngồi trên mặt đất vẻ mặt thoắt xanh thoắt trắng, móng tay ấn sâu vào lòng đất... Kỷ Dạ Bạch đang nói cô ta hèn hạ?

"Đại Bạch..." Ninh Hề Nhi ngây người nhìn Kỷ Dạ Bạch xuất hiện như thần tiên giáng trần, còn chưa kịp phản ứng.

Roạt!

Chiếc áo khoác đồng phục kiểu nam trùm lên đầu Ninh Hề Nhi. "Mặc áo vào." Giọng ra lệnh không cho phép bất kỳ ai phản bác.

Chết tiệt, người con gái mà đến hắn cũng không nỡ nặng lời lại bị Đổng Anh Lạc dùng thủ đoạn thấp kém như vậy bắt nạt!

Kỷ Dạ Bạch như đế vương trên cao liếc nhìn Đổng Anh Lạc bằng nửa con mắt: "Diễn đi, sao không diễn nữa?"

Đối mặt với đôi mắt đen thẳm sâu hút của Kỷ Dạ Bạch, Đổng Anh Lạc nuốt nước bọt, có cảm giác như bất kỳ thủ đoạn nào cũng sẽ bị người đàn ông này nhìn thấu!

"Tôi không còn gì để nói." Cô ta thẳng lưng, hai kiểu khí chất yếu đuối và kiên cường pha trộn với nhau một cách hoàn hảo.

"Ha." Kỷ Dạ Bạch cười lạnh: "Không còn gì để nói, hay lắm. Đổng Anh Lạc, cô nhìn đi, những người xung quanh không những bị cô lừa mà ai nấy còn rất cảm động nữa đấy."

Hắn vỗ tay vài cái, song tiếng vỗ tay ấy vang vào trong tai Đổng Anh Lạc lại chỉ khiến cô ta cảm thấy chói tai vô cùng.

"Cô có còn nhớ bài post vu oan cho Ninh Hề Nhi hôm Cá tháng Tư không?" Kỷ Dạ Bạch đột nhiên chuyển chủ đề, mọi người đều không hiểu, hình như cậu Kỷ nhảy cóc hơi xa thì phải?

Không ngờ con người trong mắt Đổng Anh Lạc co lại, trên mặt cô ta đầy vẻ hoảng sợ.

Tuy không biết dụng ý của Kỷ Dạ Bạch, nhưng cô ta vẫn giả ngu kiêm giả đáng thương: "Kỷ Dạ Bạch, cậu nói gì vậy? Tôi cũng không quan tâm những tin đồn thổi này..."

"Không quan tâm sao? Nói cách khác tức là cô không có bất cứ liên quan gì với chuyện này, cũng không biết chuyện, đúng không?"

Đổng Anh Lạc vô cùng chột dạ, nhưng nghĩ lại, làm sao Kỷ Dạ Bạch có chứng cứ được, thế là cô ta lại mạnh miệng nói: "Tôi chẳng biết gì cả..."

Đôi môi mỏng nhạt màu hơi nhếch lên, Kỷ Dạ Bạch nhướng mày: "Thú vị lắm. Đã có người tìm ra thông tin của người lập topic hôm đó, cậu ta tên là Lâm Đại Vĩ. Lâm Đại Vĩ nói, hôm đó có người mượn dùng tài khoản và điện thoại của cậu ta. Anh đây nghi ngờ chuyện này có liên quan với người trong trường Mộc Anh, bèn sai người lấy ảnh của toàn bộ nhân viên công tác, học sinh và giáo viên trong trường cho cậu ta xem. Cô đoán xem cậu ta đã nói gì?"

Ánh mắt như cười như không của hắn khiến Đổng Anh Lạc sợ đến mức hồn vía bay lên mây!

Mặt cô ta tức thì trắng bệch!

Đám người xung quanh trầm tư: "Lẽ nào Đổng Anh Lạc chính là người gửi bài viết kia?" Trong mắt Ninh Hề Nhi như có ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy, cô hung dữ lườm Đổng Anh Lạc. Lại là cô ta!

Đổng Anh Lạc luống cuống, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Cảnh tượng này rơi vào mắt Kỷ Dạ Bạch, ngữ điệu của hắn lạnh như băng tuyết: "Không bằng gọi Lâm Đại Vĩ tới đây nói trước radio của toàn trường, xem rốt cuộc ai là người post bài, tạo tin đồn nhảm, để chân tướng được rõ ràng!"

Đổng Anh Lạc bò đến bên chân Kỷ Dạ Bạch, kéo ống quần hắn mà khóc như mưa, vật vã van nài: "Kỷ Dạ Bạch, hôm đó tôi chẳng qua chỉ gửi bừa bài post, chỉ là trò đùa ngày Cá tháng Tư mà thôi. Ai ngờ những người đó lại tưởng thật, tôi cũng hối hận rồi, thật đó! Tôi từng muốn đến xin lỗi Ninh Hề Nhi, nhưng lại sợ cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi, nên vẫn luôn im lặng...
« Chương TrướcChương Tiếp »