Chương 250: Em là em gái của tôi.

Trong phòng im lặng như tờ, bầu không khí bị kìm nén đến mức đáng sợ. Ninh Hề Nhi không quay đầu lại, bước chân ra khỏi cửa nhà họ Kỷ.

Lục Thanh Hà nhếch mép, quay người đi, Kỷ Dạ Bạch giành trước một bước, chắn trước mặt bà ta. "Nếu bà dám động vào một ngón tay của cô ấy, tôi sẽ chôn cả nhà họ Lục theo cùng!"

Ánh mắt âm trầm kia, khí thế bức người kia tựa như có một sự uy hϊếp vô hình lao đến bao trùm lên người Lục Thanh Hà.

Bà ta mất tự nhiên kéo giãn khoảng cách với Kỷ Dạ Bạch, "Cậu nói gì vậy? Hề Nhi là con gái của tôi, tôi

đương nhiên sẽ chăm sóc nó thật tốt." "Tốt nhất là bà nói được làm được."

Lục Thanh Hà có chút chột dạ, hấp tấp rời khỏi nhà họ Kỷ.

Miêu Miêu thấy Ninh Hề Nhi đi thật, cô bé ôm chân bà Kỷ, khóc vô cùng đau lòng, "Mama, có phải chị Hề Hề không cần anh trai, không cần Miêu Miêu nữa không ạ?"

Bà Kỷ không nhịn được chua xót, vuốt ve đầu cô bé, "Không đâu, chị chỉ về nhà ở mấy ngày thôi, sau này vẫn về nhà chúng ta mà."

Tuy nhiên mọi người đều biết rõ trong lòng rằng, dựa vào tính cách của Lục Thanh Hà, bà ta sẽ không dễ dàng cho Ninh Hề Nhi ra ngoài ở.

Trên người Kỷ Dạ Bạch bao phủ một tầng sương lạnh, Kỷ Dạ Mặc nhìn mà không kìm được nhíu mày, "Dạ Bạch, đừng kích động."

"Ha..."

Kỷ Dạ Bạch cười lạnh.

Bà ta lấy thanh danh của Ninh Hề Nhi uy hϊếp hắn? Chẳng lẽ bà ta nghĩ hắn không biết dùng lý lẽ của mình để áp đặt người khác hay sao?

Xem ra, bây giờ là lúc hắn nên tặng nhà họ Lục một món quà lớn rồi!

...

Nhà họ Ninh.

Ninh Hề Nhi trở về nơi mình đã sinh sống mười mấy năm, cô cảm thấy lạ lẫm đến đáng sợ.

Trước đây trang trí trong nhà đều dựa theo phong cách Tống Vị Ương thích, ấm áp, màu sáng là màu chủ đạo.

Bây giờ, nội thất trong nhà đều đã được trang trí mới rồi, lấy phong cách đơn giản làm chủ đạo, khiến

ngôi nhà mang lại cảm giác lạnh tanh vắng vẻ, thê lương.

"Bức tranh sơn dầu mẹ tôi vẽ đâu?" Ninh Hề Nhi đảo mắt một vòng, phát hiện toàn bộ mấy bức tranh treo trên tường đã không còn nữa.

"Đương nhiên là... đã vứt đi rồi." Không có người ngoài, Lục Thanh Hà không thèm giả vờ làm mẹ hiền dâu đảm nữa, ánh mắt nhìn Ninh Hề Nhi của bà ta tràn ngập chán ghét, "Mẹ cô đâu phải họa sĩ có tiếng gì, chẳng đáng mấy đồng, vẽ cũng chẳng ra làm sao, treo lên không thấy mất thể diện à?"

"Lục Thanh Hà!" Ninh Hề Nhi lòng đầy căm phẫn, "Đó là tranh của mẹ tôi! Di vật của mẹ tôi, tại sao bà có thể không được tôi đồng ý mà đã mang vứt!"

"Ối chà? Hóa ra cô để ý vậy à, hình như hôm nay vừa mới vứt, cô thử ra đống rác tìm xem, nói không chừng còn có thể tìm được về. Bằng không, đến sáng mai nhân viên bảo vệ môi trường đến dọn rác thì cô không tìm được cái gì đâu."

Ninh Hề Nhi vội vã lao ra khỏi nhà, không để ý đến việc quần áo chính mình bị làm bẩn, cô lo lắng lật tung đống rác tản ra mùi lạ...

-

Một chiếc Lamborghini màu đỏ đi qua bên cạnh cô, một lát sau lại lùi xe ngược lại.

Thiếu niên trên xe gỡ kính đen xuống, đôi mắt đào hoa híp lại, xuống xe bước đến trước mặt Ninh Hề Nhi, túm lấy bả vai cô, "Hề Nhi! Em đang tìm gì vậy?"

Ninh Hề Nhi nhìn thấy Cung Tu, cô không chút do dự đẩy anh ta ra, "Tránh xa tôi ra một chút!" Cô không cần anh ta giả mù sa mưa!

Cung Tu nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú trắng ngần mang theo vẻ bất đắc dĩ, "Em muốn tìm cái gì, anh

tìm cho em."

Cô nhóc này có biết bây giờ mình nhếch nhác thảm hại biết chừng nào không?

Khóe mắt cô đỏ ửng, đầu tóc lộn xộn, quần áo lem luốc dính bẩn, rõ ràng là đã tìm rất lâu rồi!

Tuy nhiên, tại sao hôm nay khu biệt thự lại có nhiều rác đến vậy? Rác đã chất thành đống, có vẻ có người cố ý làm khó Ninh Hề Nhi.

"Tôi nói là anh tránh xa tôi ra một chút! Không cần anh quan tâm!" "Em là em gái của tôi, tôi không thể mặc kệ chuyện của em được!"

"Cung Tu, tôi xin anh, anh có thể đừng tự cho mình là anh trai của tôi được không? Mẹ của tôi chỉ có một người duy nhất là Tống Vị Ương, tôi không có bất cứ anh chị em nào cả!"

Giọng Ninh Hề Nhi khàn khàn nức nở, bây giờ cô không dám tin ai nữa.

Lục Thanh Hà đối xử với cô như vậy, Cung Tu lại chạy đến giúp cô, cô thật sự không phân biệt được được anh ta đang thật lòng hay đang đóng kịch nữa.

Cô thà duy trì khoảng cách với anh ta còn hơn phải suy đoán ý nghĩ của anh ta.

Thái độ của Cung Tu rất kiên quyết, "Tôi nói em là em gái của tôi thì em chính là em gái của tôi! Bây giờ tôi cho em hai lựa chọn, một là tôi tìm với em, hai là tôi đưa em về nhà. Tự em chọn đi!"

Đôi mắt của Ninh Hề Nhi mở lớn, bên trong mờ mịt ánh lệ, vừa vô tội vừa bất lực.

Cô không thể về nhà, bằng không nhân viên vệ sinh đến dọn rác đi thì cô sẽ không tìm được tranh của mẹ nữa!

"Là mấy bức tranh sơn dầu... Di vật của mẹ tôi..." Cô lẩm bẩm. Cung Tu gật đầu, "Anh biết rồi."

Anh ta xắn ống tay áo, tự mình giúp Ninh Hề Nhi tìm.

Cung Tu mở một túi bóng rác màu đen ra, anh ta cố nhịn cơn buồn nôn đang trào lên tận họng, kiểm tra từng túi từng túi một.

Có sự trợ giúp của anh ta, cuối cùng hai người tìm thấy tranh của Tống Vị Ương ở trong túi rác dưới cùng!

Hai vai Ninh Hề Nhi run lên, cô ra sức kìm nén nước mắt sắp tràn mi. Tìm được rồi... Cuối cùng đã tìm được rồi...

"Muốn khóc thì khóc đi, không cần nhịn." Cung Tu đau lòng nói.

Anh ta không muốn nhìn thấy Ninh Hề Nhi muốn khóc mà không dám khóc.

Ninh Hề Nhi lắc đầu, cô sẽ không dễ dàng rơi nước mắt, lúc Tống Vị Ương mất cô đã từng hứa, cô nhất

định phải cười mà sống tiếp, nếu mẹ ở trên trời nhìn thấy cô khóc thì bà cũng sẽ buồn lòng.

Tay hai người đều bẩn, Cung Tu dứt khoát cởi sơ mi, ôm mấy bức tranh đó vào trong lòng, "Đi nào, quay về tắm rửa thôi."

Ninh Hề Nhi lặng lẽ đi sau anh ta.

Cung Tu để tranh vào trong phòng cô, anh ta để thân trần, tóc mái ướt đẫm mồ hôi dán lên trán, không còn dáng vẻ phong lưu quần áo là lượt như bình thường, nhưng nụ cười của anh ta lại rạng rỡ hơn bao giờ hết.

"Em đi tắm rửa đi, bây giờ em xấu xí như một con mèo mướp vậy. Đợi lát nữa anh mang sữa nóng qua cho em."

Cánh môi Ninh Hề Nhi khẽ mấp máy, "Cảm ơn..." Cho dù thế nào thì Cung Tu cũng đã giúp cô.

"Sao phải nói cảm ơn với anh trai cơ chứ?" Cung Tu cong môi mỉm cười quyến rũ. Chắc là anh ta nghĩ đến hình tượng lúc này của mình không đẹp mắt mấy, vậy nên cũng không nán lại lâu, anh ta cũng định quay về phòng tắm rửa sạch sẽ.

Lúc đi qua thư phòng, tiếng động truyền ra từ bên trong khiến Cung Tu dừng chân lại.

Lục Thanh Hà đang nói chuyện điện thoại với ai đó, bà ta cười duyên nói, "Cậu làm chuyện này không tồi đâu, cậu chở ở đâu ra lắm rác thế? ... Ừ, cho con nhóc đó chịu chút đau khổ, sau này chắc nó không dám đối nghịch với tôi nữa..."

Rầm!

Cung Tu đạp tung cửa phòng, anh ta thấy biểu cảm của Lục Thanh Hà biến thành hốt hoảng lo sợ, anh ta mệt mỏi cất giọng, "Tại sao lại làm vậy với Hề Nhi?"

"Rốt cuộc là tại sao! Sao phải đối xử với cô ấy như vậy!"

Lục Thanh Hà bị anh ta làm cho giật bắn cả mình, từ trước đến nay con trai luôn kính trọng bà ta, đây là lần đầu tiên anh ta lớn tiếng với bà như vậy, thế nhưng lần này con trai bà ta lại lên tiếng vì con nhóc con hèn hạ Ninh Hề Nhi kia!

"Đóng cửa lại." Lục Thanh Hà ra lệnh, "Sao con lại nhếch nhác thành như vậy? Chẳng lẽ..." Trong đầu bà ta lóe lên một suy nghĩ, "Con giúp con nhóc đáng ghét kia à?"

Cung Tu bất bình nắm chặt nắm đấm, "Cô ấy là em gái con, mẹ bảo con sao nỡ nhẫn tâm?"

"Nó không phải!" Lục Thanh Hà ngắt lời anh ta, "Cung Tu, con rõ ràng hơn ai hết, nó không phải em gái của con! Thế nên, con đừng làm chuyện khiến mẹ thất vọng, được không con?"