Chương 223 ; Đại bạch bị đánh (1).

Kỷ Dạ Bạch chậm rãi híp mắt lại, hơi thở lạnh lẽo nháy mắt bao phủ quanh người hắn.

Lục Thanh Hà túm tay Ninh Hề Nhi, tư thế phải trực tiếp đưa người đi, bà ta cao hơn Bà Kỷ, lại đi một đôi giày cao gót hơn 8cm, từ trên cao nhìn xuống Bà Kỷ, "Tôi đưa con gái tôi đi, hợp tình hợp pháp hợp lý!"

"Buông tôi ra, tôi không về nhà với bà..." Tay Ninh Hề Nhi đau như sắp bị bẻ gãy, mặt cô trắng bệch không còn chút máu.

Không biết Lục Thanh Hà này hận cô biết bao nhiêu mà dùng hết mười phần sức lực, Ninh Hề Nhi thật sự không thể vùng ra khỏi bà ta được.

Ông Kỷ còn đeo tạp dề, lạnh mặt nói, "Bà Lục, Hề Nhi có quyền tự chủ quyết định sống ở chỗ nào, bà không cần ép buộc người khác!"

"Ha ha..." Lục Thanh Hà cười lạnh, "Nó vẫn còn là trẻ vị thành niên, người giám hộ trên quy định là tôi, tôi có quyền giám sát nó!"

Bà Kỷ cực kì tức giận, người đàn bà này tại sao có thể vô liêm sỉ đến vậy?

Năm đó bà ta dùng đủ mọi cách chèn ép Tống Vị Ương, bây giờ cũng không buông tha cho con gái bà ấy?

"Hề Nhi và Dạ Bạch có hôn ước, sống ở nhà chồng chưa cưới thì làm sao?" Bà Kỷ tranh luận, "Hơn nữa, Hề Nhi vốn không muốn nhận một người mẹ như bà, bà Lục, bà cần gì phải tự mơ mộng hão huyền, bà coi trọng bản thân mình quá rồi đó!"

Lục Thanh Hà lập tức mất hứng, gần đây bà ta luôn tự cho mình là mẹ Ninh Hề Nhi, lúc này bị Bà Kỷ nói toạc ra như vậy, đó chính là làm mất mặt mũi của bà ta!

"Đính hôn cái gì, nhà họ Ninh chúng tôi không đồng ý!"

"Bà..." Bà Kỷ run rẩy, "Đó là hôn ước tôi và Vị Ương đính ước, không tới phiên bà nói không đồng ý!" Lục Thanh Hà nở một nụ cười ác độc, "Vậy bà gọi Tống Vị Ương ra đây mà chứng minh đi!"

Lời vừa nói ra, trong phòng lập tức yên lặng.

Lục Thanh Hà dương dương tự đắc, hôn ước c*t chó gì chứ, nói mà chẳng có bằng chứng, chỉ cần bà ta không cho Ninh Hề Nhi cưới thì Ninh Hề Nhi đừng hòng mơ tưởng!

Khóe mắt Bà Kỷ đỏ lên. Người bạn tốt nhất của bà chết thê thảm như vậy, nếu bây giờ bà còn không bảo vệ được con gái của Tống Vị Ương thì bà còn mặt mũi nào đối mặt với Tống Vị Ương đây?

"Người đã khuất lớn nhất, tôi biết bà ghét Vị Ương, nhưng xin bà, tôn trọng người đã mất một chút!"

Ông Kỷ thấy tâm tình bà kích động đến mức này, ông đau lòng ôm vợ yêu của mình vào trong ngực, ánh mắt ông nhìn Lục Thanh Hà không khỏi lạnh lùng thêm rất nhiều, "Bà Lục, mong bà tự trọng!"

"Mấy người còn không cho người khác nói thật sao? Thói đời gì thế này." Lục Thanh Hà trợn mắt. Cổ tay bà ta đột nhiên đau nhói, bà ta hét lên một tiếng, đẩy Ninh Hề Nhi đang cắn bà ta ra.

Ninh Hề Nhi bị bà ta đẩy ngã xuống đất, đầu gối cô đập xuống sàn gỗ, cục một tiếng, đập xuống không nhẹ!

"Hề Nhi!"

"Chị Hề Hề, hu hu hu..."

Miêu Miêu chắn thân hình mũm mĩm của mình trước người Ninh Hề Nhi, hung dữ nói, "Người phụ nữ xấu xa! Tránh xa chị Hề Hề của tôi ra!"

Lục Thanh Hà chán ghét nói, "Vô giáo dục!"

"Người nói người khác vô giáo dục mới là người không có gia giáo!" Mặc dù Miêu Miêu còn nhỏ nhưng mồm mép không kém chút nào, "Chị Hề Hề phải gả cho anh trai tôi, chị ấy là người nhà chúng tôi, bà không được phép đưa chị Hề Hề đi!"

"Con nhóc thối này, tránh ra!" Lục Thanh Hà xô Miêu Miêu, bám riết túm lấy Ninh Hề Nhi.

Miêu Miêu bị bà ta đẩy một cái, cái mông nhỏ ngã phịch xuống đất, "oa" một tiếng khóc toáng lên! Tay Lục Thanh Hà vẫn chưa chạm vào Ninh Hề Nhi đã bị một đôi tay khác chặn lại!

Ánh mắt của bà ta đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo vô cùng!

"Dám ức hϊếp người phụ nữ và em gái của tôi, gan bà cũng to thật đấy!"

Vẻ hung hãn trong đôi mắt kia quá đậm đặc khiến Lục Thanh Hà sợ đến nhũn cả chân. Kỷ Dạ Mặc bế Miêu Miêu lên, ánh mắt sắc bén của anh ta quét về phía Lục Thanh Hà: "Xin lỗi!"

"Gì, cậu nói cái gì?" Thái độ của Lục Thanh Hà giống như thể vừa nghe được câu chuyện hài buồn cười nhất thiên hạ, "Xin lỗi cái gì? Tôi đến để đưa con gái tôi đi, từng người các người lại tìm đủ mọi cách ngăn cản, người nên nói xin lỗi phải là các người mới đúng! Tôi cảnh cáo các người, nếu không thả người ra thì tôi sẽ báo cảnh sát!"

Hơi thở quanh người Kỷ Dạ Mặc đột ngột trở nên lạnh lẽo, anh ta muốn bóp chết mụ đàn bà om sòm này!

Miêu Miêu vốn đang sợ hãi, giờ bị anh ta làm cho sợ hơn, cô bé khóc càng to hơn. "Không muốn anh bế... không muốn anh bế, Miêu Miêu sợ, mẹ..."

Bà Kỷ vội vàng đón Miêu Miêu từ tay Kỷ Dạ Mặc.

Kỷ Dạ Mặc giật mình, hắn tổn thương cúi đầu, nhất thời không quan tâm đến mụ Lục Thanh Hà kia nữa.

Thấy vậy, Lục Thanh Hà trở nên không kiêng nể chút nào, "Kỷ Dạ Bạch, tôi còn chưa tìm đến tính sổ với cậu, giờ cậu lại tự vác xác đến cửa... Rất tốt, nếu cậu đã đến rồi, vậy thì chúng ta dứt khoát cho xong đi."

Bà ta rút một tờ phiếu chẩn đoán bệnh của bệnh viện trong túi đeo vai ra, tỏ vẻ vô cùng đau đớn nói, "Đây là bản ghi chép chẩn đoán của Hề Nhi! Khoa kiểm tra – khoa Phụ sản, mục kiểm tra – có mang thai hay không!"

Nghe xong, cả phòng mọi người đều sững sờ thảng thốt.

Ông Kỷ là người đầu tiên phản ứng lại, "Dạ Bạch, con đã làm gì Hề Nhi rồi!" Kỷ Dạ Bạch không nói, hắn liếc nhìn tờ giấy kia, thầm cười lạnh trong lòng. Con mụ Lục Thanh Hà này đúng là đang cố tình làm khó dễ Ninh Hề Nhi.

Trên giấy chỉ đánh tên hạng mục Ninh Hề Nhi kiểm tra chứ không hề ghi lại kết quả kiểm tra! Người không biết chuyện mà nhìn thấy thì sẽ chỉ cho rằng Ninh Hề Nhi đã mang thai rồi!

"Tôi không hề có thai!" Ninh Hề Nhi cuống quýt giải thích.

Lục Thanh Hà khinh thường "hừ" một tiếng, ném giấy chẩn đoán xuống đất, "Giờ là lúc nào rồi mà cô còn bảo vệ Kỷ Dạ Bạch? Ninh Hề Nhi, nhà họ Ninh sinh cô ra, nuôi dưỡng cô, không phải để cô ở nhà họ Kỷ cho người ta làm nhục!"

Ngay lập tức vẻ mặt của cả ông Kỷ lẫn bà Kỷ đều không nén được tức giận.

Bình thường họ hay trêu chọc Kỷ Dạ Bạch, bảo hắn và Ninh Hề Nhi sinh em bé sớm một chút. Nhưng trên thực tế, hai người từng lén nói với Kỷ Dạ Bạch, nhắc nhở hắn không được bắt nạt Ninh Hề Nhi.

Mà bản thân Kỷ Dạ Bạch lại là người rất có tính tự chủ, hai người tin tưởng người con trai này. Vì vậy cho dù hai đứa bé ngủ chung trên một chiếc giường thì họ cũng rất yên tâm.

Thế nhưng cuối cùng Kỷ Dạ Bạch lại làm... chuyện đó thật, thậm chí còn để Ninh Hề Nhi mang thai trong khi vẫn còn nhỏ như thế này, vậy thì trong chuyện này, nhà họ Kỷ vẫn là bên sai rồi.

"Tôi thích Kỷ Dạ Bạch, tôi có hôn ước với anh ấy, bà đừng có sỉ nhục tình cảm của chúng tôi bằng từ "làm nhục" này!" Ninh Hề Nhi phẫn nộ nắm chặt tay, "Đừng nói là tôi không có thai, kể cả tôi có thai thật thì cũng có liên quan gì đến nhà bà đâu?"

Lục Thanh Hà trợn trắng mắt, không đếm xỉa đến lời Ninh Hề Nhi nói, bà ta kiêu căng liếc nhìn bà Kỷ, "Mộ Nhan Lạc, bà cho tôi một ý kiến đi. Giả sử Kỷ Dạ Bạch chưa làm chuyện gì, vậy thì tại sao Hề Nhi lại đi kiểm tra mang thai..."

Ninh Hề Nhi vừa sốt ruột vừa bất lực, Lục Thanh Hà thật có bản lĩnh, có thể dồn ép cô vào trong ngõ cụt.

Bất luận cô giải thích ra sao thì đều giống như cô đang giải vây hộ cho Kỷ Dạ Bạch vậy.

"Tôi chưa từng ngủ với Kỷ Dạ Bạch!" Cô nỗ lực cố gắng giải thích, nhưng bị Lục Thanh Hà vặn ngược lại, "Cô không ngủ với nó thì cô đã ngủ với ai? Cô có biết là một đứa con gái vẫn còn đang trong tuổi vị thành niên mà đến bệnh viện làm cái loại xét nghiệm này, người ta mà biết được thì thanh danh của cô sẽ thối nát đến mức nào không!"

"Là tôi ngủ với cô ấy." Đột nhiên, Kỷ Dạ Bạch lặng im nãy giờ lên tiếng.