Chương 220 : Kỷ Dạ Bạch sao anh có thể như vậy (2).

"Nhớ về ánh mắt dịu dàng của em,

Nhớ về những bóng mờ dày đặc ngày xưa;

..."

Có bạn nữ đã đỏ hoe mắt, không muốn nghe tiếp nữa. Giọng nói vất vả kia kia vẫn cố gắng tiếp tục:

"Bao nhiêu người thích thời gian thanh xuân vui vẻ của em, Ngưỡng mộ sự xinh đẹp của em,

Giả vờ hoặc là thật lòng,

..."

"Đừng đọc nữa!" Lạc Hoan Hoan ở dưới khán đài vẫn tay với cậu ta. Hai hàng nước mắt của cô ấy không ngừng tuôn rơi.

Cô ấy cướp một tấm bảng trắng, cầm chiếc bút lông nhanh chóng viết chữ rồi giơ lên... Bỏ phiếu trắng! Cậu có thể bỏ phiếu trắng!

Kiều Nam Thành như thể nhìn thấy lại như thể không nhìn thấy, giống như đang bảo vệ gì đó: "Chỉ có một người yêu linh hồn của em,

Chậm rãi cất bước đi dạo trên đỉnh ngọn núi, Khuôn mặt ẩn giấu trong bầu trời đầy sao,

..."

"..."

Kiều Nam Thành ngâm thơ xong, dưới khán đài không có một tiếng vỗ tay, cũng không có bất cứ tiếng

động nào.

Đổng Anh Lạc vô cùng đắc ý, ngâm thơ tệ như thế này, đừng nói đến thứ hạng, cô ta còn xấu hổ thay cho cậu ta nữa kìa!

Liếc mắt nhìn xung quanh, Đổng Anh Lạc ngây ngẩn cả người. Lam Loan Nguyệt cầm giấy lau nước mũi, đôi mắt đang đỏ lên.

Lạc Hoan Hoan ngồi xổm dưới mặt đất, khóc ầm lên, chẳng thèm để ý đến chiếc váy dài bồng bềnh đẹp đẽ bị vấy bẩn.

Còn có rất nhiều người, rất nhiều, rất nhiều người... đều đang trầm mặc. Ánh mắt của mỗi người đều rất phức tạp.

Cho đến khi...

"Bốp bốp bốp..." Tiếng Kỷ Dạ Bạch vỗ tay!

Cậu Kỷ vỗ tay cho Kiều Nam Thành? Đổng Anh Lạc không dám tin vào mắt mình! Lúc này mọi người mới tỉnh mộng, dường như tay đều không phải của mình nữa. Không sợ đau, cũng chẳng chê mệt.

Tại sao? Chuyện này là như thế nào?

Đổng Anh Lạc không thể hiểu nổi.

Không phải mọi người nên chê cười tên nói lắp chết tiệt này à? Nên chế giễu và nhạo báng cậu ta mới

đúng chứ! Sao lại vỗ tay?

...

Tổ thể dục.

Ninh Hề Nhi đang bận quét dọn vệ sinh, Thành Du Nhiên vô cùng lo lắng chạy tới, "Hề Hề, mau đi theo tớ! Kiều Kiều xảy ra chuyện rồi!"

"Cái gì?" Ninh Hề Nhi vứt giẻ lau trong tay xuống, lo lắng nói: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Cậu đi theo tớ là biết!" Thành Du Nhiên kéo tay cô, nhanh chóng chạy về phía giảng đường..

Lúc hai người sắp tới, đúng lúc Kiều Nam Thành ngâm thơ xong, giám khảo của tổ văn nghệ đang nhận xét.

Vừa hay, đến phiên Đổng Anh Lạc nhận xét.

Mấy người trước đều khen ngợi, chỉ có Đổng Anh Lạc bên ngoài thì dịu dàng nhưng kỳ thực lại cay nghiệt.

"Vô cùng cảm xúc, rất thích hợp... Chỉ là, ngắt từ ngắt câu khiến người khác khó chịu, kiến nghị bạn nên rèn luyện nhiều hơn, lần sau cố gắng!"

Cô ta cho Kiều Nam Thành điểm thấp nhất.

Người nhận xét tiếp theo là Kỷ Dạ Bạch.

Hắn nhíu mày, không nói gì mà cho "0" điểm.

Thấy hắn cho 0 điểm, tất cả mọi người dưới khán đài đều kích động. "Cậu Kỷ, sao cậu lại cho điểm thấp như vậy!"

"Kiều Nam Thành ngâm thơ khá hay mà! Chúng tôi đề nghị chấm điểm lại!" "Kháng nghị, kháng nghị! Để Kiều Nam Thành vào vòng tiếp theo!"

"..."

Nghe những âm thanh ầm ĩ kia, Kỷ Dạ Bạch cáu kỉnh kéo cà vạt. Bọn họ không biết, để Kiều Nam Thành tham gia tiếp mới là làm hại cậu ta à?

"Ngậm hết mồm vào cho tôi! 0 điểm là 0 điểm, đâu ra lắm tại sao thế?"

Ninh Hề Nhi đã nghe Thành Du Nhiên nói rõ ngọn nguồn, tức giận đi tới, "Kỷ Dạ Bạch, sao anh có thể làm như vậy!"

Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, sao con nhóc này lại tới?

Ninh Hề Nhi nắm tay thành hình nắm đấm, nhìn thẳng hắn, bả vai đều run rẩy, "Kiều Kiều có kém vậy không? Sao anh lại cho cậu ấy 0 điểm?"

Cho dù là nguyên nhân gì, tự dưng cho người ta 0 điểm, có hơi tổn thương người khác! Người khác cô có thể không quan tâm, nhưng Kiều Kiều thì không được.

"Đây là cuộc thi ngâm thơ, không phải là chương trình tuyển người ưu tú, chấm điểm vì đồng cảm!" Con ngươi của Kỷ Dạ Bạch sâu thẳm, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Thấy Ninh Hề Nhi bảo vệ Kiều Nam Thành như vậy, hắn thật sự... không vui! Quả thực, Kỷ Dạ Bạch nói không sai, song Ninh Hề Nhi vẫn rất buồn.

Cô không chịu nổi sự lạnh lùng, hà khắc của hắn.

Kiều Nam Thành thấy cô tới, nhảy xuống khỏi khán đài, lo lắng kéo tay áo cô, "Đừng, đừng, trách cậu ta..."

Cậu ta nghĩ, chắc Ninh Hề Nhi hiểu lầm chuyện gì rồi.

"Kiều Kiều, cậu đừng sợ, có tôi ở đây!" Ninh Hề Nhi căm phẫn nhìn Kỷ Dạ Bạch.

Đồ phụ nữ ngu xuẩn này! Trong lòng nghĩ như thế, Kỷ Dạ Bạch bật thốt lên: "Ngu ngốc!"

"Đúng, em ngu đấy, không thông minh bằng anh. Nhưng ít nhất em biết rằng không nên cười trên nỗi đau khổ của người khác!" Ninh Hề Nhi bướng bỉnh cắn môi, "Anh cho Kiều Kiều 0 điểm là sai!"

Hội trường nhao nhao lên, không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay video. Bị ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Dạ Bạch lướt qua, bọn họ liền lặng lẽ cất điện thoại đi.

Kỷ Dạ Bạch biết quan hệ của Kiều Nam Thành và Ninh Hề Nhi khá tốt, nhưng thấy cô bất bình thay cậu ta, đáy mắt vẻ lạnh lùng.

"Em cãi nhau với anh vì thằng Kiều ngốc nghếch này?" Tiếng khàn khàn của cậu hai vang lên. Mọi người kinh hãi nhìn Ninh Hề Nhi, chỉ có một mình Đổng Anh Lạc cười híp chặt mắt lại.

Đúng là niềm vui bất ngờ.

Vốn chỉ muốn dạy dỗ Kiều Nam Thành, để cậu ta thầm chịu thiệt, có khổ mà không dám kêu. Chẳng ngờ Ninh Hề Nhi lại xuất hiện, còn cãi nhau với Kỷ Dạ Bạch vì Kiều Nam Thành!

Cô ta còn thêm dầu vào lửa: "Bạn Ninh à, cô là bạn gái của cậu Kỷ mà lại đi cô bảo vệ người đàn ông khác như vậy có phải không thích hợp lắm không?"

Hai giọng nói đồng thời vang lên... "Câm miệng!"

"Câm miệng!"

Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi đồng thanh.

Đổng Anh Lạc vô cùng lúng túng.

Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng liếc nhìn cô ta, "Tôi cãi nhau với người yêu tôi, cô chen vào làm gì?"

Câu nói này còn đau hơn cả vả thẳng vào mặt Đổng Anh Lạc, sắc mặt vui vẻ của cô ta biến thành oan ức, oán hận: "Cậu quên bức ảnh tôi gửi cho cậu rồi à?"

Một bức ảnh cô ta chụp lén, trong ảnh là Ninh Hề Nhi bị một người cao lớn ôm.

Trong ảnh chỉ nhìn thấy nửa mặt của Ninh Hề Nhi, người đàn ông kia mặc áo khoác rộng, nhưng nhìn dáng người có thể nhận ra là ai.

Kỷ Dạ Bạch nghiêm mặt: "Cô nói đủ chưa?"

"..." Sắc mặt Đổng Anh Lạc càng khó coi hơn, lúc này, không phải Kỷ Dạ Bạch nên mắng Ninh Hề Nhi à? Sao lại nổi giận với cô ta?

Cô ta không phục, dở chiêu cuối cùng ra: "Người đàn ông trong bức ảnh đó chính là Kiều Nam Thành! Tôi tận mắt nhìn thấy Kiều Nam Thành ôm Ninh Hề Nhi..."

Mọi người đều đánh hơi được tin tức, ai nấy đều dựng tai lên nghe ngóng! Trời ơi, lẽ nào Ninh Hề Nhi bắt cá hai tay?

Nghe vậy, Kỷ Dạ Bạch nheo mắt lại, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm mà lạnh thấu xương. Hắn nắm lấy cổ tay Ninh Hề Nhi kéo đi: "Đi theo anh!"