Chương 127 : Ai cho phép anh táy máy tay chân.

Ngày hôm sau, ở trường Trung học Phổ thông Mộc Anh.

Trong sân trường có trồng không ít cây anh đào, vào mùa này, hoa đều đã bắt đầu né hở. Cánh hoa màu hồng nhạt và màu trắng bay lả tả theo cơn gió nhẹ, rơi trên đầu, trên cặp của những học sinh đi ngang qua.

Đi ngang qua tòa nhà dạy học thì nghe thấy tiếng tranh chấp cãi vã truyền tới...

"Kỷ Dạ Bạch, anh buông tay em ra! Đây là trường học, là nơi học tập!" Ninh Hề Nhi buộc tóc hai bên đang gỡ cánh tay to lớn của Kỷ Dạ Bạch ra. Từ buổi tối hôm qua sau khi cô nói mấy câu kia, cái tên ác ma chết tiệt này liền biến thành Teddy biết đi, cứ dính chặt vào cô, đến đi học cũng phải nắm tay cô mới chịu!

Kỷ Dạ Bạch thản nhiên như không, hùng hồn nói: "Anh nắm tay vợ anh thì có làm sao? Ai dám ý kiến, anh đây cho hắn biến khỏi Mộc Anh ngay!"

"Chậc chậc, mới sáng ra đã khoe khoang tình yêu tình báo rồi à, hai người có suy nghĩ cho cảm nhận của chó độc thân không?"

Một giọng nói ôn hòa rõ ràng vang lên, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười gian xảo, gã nheo mắt, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể bẫy người khác.

"Chào buổi sáng hội trưởng." Ninh Hề Nhi chào hỏi.

"Chào buổi sáng." Dưới ánh nắng mặt trời lóa mắt, Ngôn Dịch Thâm đeo huy hiệu của hội học sinh trước ngực, đưa tay lên kéo một bên tóc của Ninh Hề Nhi: "Kiểu tóc này hợp với em thật đấy."

Nhìn trông trong sáng và ngây thơ, còn có chút cảm giác ngốc nghếch nữa chứ.

Bộp!

Kỷ Dạ Bạch không khách sáo đập tay gã ra: "Ai cho phép anh táy máy tay chân đυ.ng vào vợ người

khác?"

"Kỷ Dạ Bạch...!" Ninh Hề Nhi hết cách với tên chúa hay ghen Kỷ Dạ Bạch này rồi, đành xấu hổ cười với Ngôn Dịch Thâm.

Ngôn Dịch Thâm cũng không giận, chỉ khoanh tay: "Ầy, bên tổ văn nghệ có cuộc thi ngâm thơ đấy, em có tham gia không?"

Câu này là nói với Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi không thấy hứng thú chút nào: "Thôi ạ."

"Em có thể suy nghĩ chút, cuộc thi kiểu này sẽ được thêm nhiều điểm hình tượng đấy. Tiểu Hề Nhi, chỉ với giá trị nhan sắc này của em thì đoạt giải cũng dễ như trở bàn tay..." Ngôn Dịch Thâm ra sức giới thiệu, thấy Kỷ Dạ Bạch ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi thật quá sảng khoái!

Là một người đàn ông, gã rất hiểu, với ham muốn chiếm hữu của đàn ông, nếu như gã có một cô bạn gái như Ninh Hề Nhi thì chắc chắn sẽ giấu cô đi, không để cho kẻ khác tơ tưởng.

Thế nên khi Kỷ Dạ Bạch nghe thấy gã giật dây Ninh Hề Nhi tham gia cuộc thi ngâm thơ mới khó chịu như vậy!

Ninh Hề Nhi càng thể hiện tốt thì chẳng phải mấy tên lang sói mơ ước cô sẽ càng nhiều à? Không chừng ngày nào đó vợ hắn sẽ bị sói tha mất! Vậy không phải là hắn sẽ hối hận xanh ruột hay sao?

"Tôi không có hứng thú, tôi muốn về phòng học với Đại Bạch nhà tôi." Ninh Hề Nhi không biết dụng ý của Ngôn Dịch Thâm, thế nhưng cô cứ cảm giác gã không tốt đẹp gì.

Cụm từ "Đại Bạch nhà tôi" đã thành công lấy lòng cậu Hai nào đó, hắn kiêu ngạo hừ một tiếng: "Đi thôi."

Ngôn Dịch Thâm bị ngược đãi thì chỉ biết thở dài.

...

Trong tổ văn nghệ.

Tổ trưởng tổ văn nghệ là một nữ sinh có tính tình dịu dàng, là một cô gái văn nghệ tiêu chuẩn, tên Lam Loan Nguyệt.

Cô ấy lật danh sách thành viên tham gia cuộc thi mà các lớp đưa lên, lúc nhìn thấy cái tên trong danh sách của lớp S đưa lên, Lam Loan Nguyệt nghi ngờ ồ lên: "Ninh Hề Nhi muốn tham gia sao?"

Đổng Anh Lạc che giấu ánh mắt khác thường, cười dịu dàng hòa nhã: "Đúng vậy."

"Ồ, vậy thì rất có khả năng cô ấy sẽ đạt giải quán quân." Lam Loan Nguyệt vừa cười vừa nói.

Đổng Anh Lạc ghen ghét trong lòng, nhưng không quên mục đích chính của mình, cô ta quay đầu nói với một người ở lớp E: "Kiểu Nam Thành lớp các cậu là vệ sĩ của Ninh Hề Nhi phải không? Cậu về nói cho cậu ta một tiếng, bảo cậu ta đến cổ vũ cho Ninh Hề Nhi..."

"À, được." Người kia không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.

Móng tay Đổng Anh Lạc xẹt qua tờ giấy A4 trắng tinh, để lại một vết hằn sâu.

Đổng Anh Lạc vẫn giữ nụ cười trên mặt, thậm chí có thể nói là cô ta rất xinh đẹp, rất yếu đuối, là kiểu con gái mà đám con trai yêu thương nhất, nhưng Lam Loan Nguyệt lại không kìm được mà nhíu mày.

Tổ trưởng trước là vì bao che vụ Đổng Anh Lạc sao chép nên mới bị hội trưởng Ngôn Dịch Thâm dạy dỗ.

Trong sự kiện sao chép báo tường, cuối cùng tất cả mọi người đều trách Mạnh Tuấn Nam, nhưng lại bỏ qua một điều, kẻ đầu sỏ gây tội rõ ràng là Đổng Anh Lạc!

Thế nên, cô ấy không có chút hảo cảm nào với Đổng Anh Lạc.

"Anh Lạc, nghe nói cô và cậu Kỷ có quan hệ rất tốt, có thể phiền cô mời cậu ấy đến làm giám khảo không?" Lam Loan Nguyệt làm khó cô ta.

Vẻ mặt Đổng Anh Lạc cứng đờ, nếu là trước đây thì cô ta tự tin tràn trề. Nhưng bây giờ đối với cô ta, Kỷ Dạ Bạch đều dùng thái độ đó...

"Ủa, lẽ nào đó chỉ là lời đồn thôi à? Thực ra quan hệ giữa cô và cậu Kỷ không tốt như chúng tôi nghĩ?" Lạc Hoan Hoan cùng lớp E nói đùa một câu, không ngờ lại chọc giận Đổng Anh Lạc!

"Tôi sẽ mời anh ấy tới!" Đổng Anh Lạc nói như thể liều mạng chứng minh bản thân, khiến Lạc Hoan Hoan giật mình.

"Vậy thì làm phiền cô nhé." Lam Loan Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cái kiểu thi ngâm thơ này không hấp dẫn lắm, nhưng nếu mời được cậu Kỷ đến làm giám khảo thì nhất định sẽ hot!

Đổng Anh Lạc miễn cưỡng mỉm cười, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau xót.

...

Cuộc thi ngâm thơ diễn ra đúng lịch.

Đổng Anh Lạc đi tìm Kỷ Dạ Bạch ba lần nhưng đến gặp cũng không gặp được. Thấy cuộc thi sắp bắt đầu, cô ta không thể kiềm chế được nữa.

Nếu Kỷ Dạ Bạch không đến thì chẳng phải cô ta mất hết mặt mũi sao? Vừa suy nghĩ cô ta vừa soạn một tin nhắn gửi cho Kỷ Dạ Bạch...

Vài phút sau, Kỷ Dạ Bạch xuất hiện ở cửa hội trường với khí thế lạnh lẽo băng giá.

Đổng Anh Lạc thở phào nhẹ nhõm.

Người của tổ văn nghệ vừa mừng vừa sợ: "Cậu Kỷ đến rồi!"

"Không ngờ anh ấy lại thật sự đồng ý làm giám khảo!"

"Không phải Đổng Anh Lạc và cậu Kỷ thật sự có gì đó chứ, thương Ninh Hề Nhi quá!"

"Suỵt, nói nhỏ thôi, cậu Kỷ qua rồi kìa!"

Đổng Anh Lạc mỉm cười ra đón: "Dạ Bạch, anh đến rồi, ghế giám khảo ở bên kia, anh ngồi trước đi."

Thái độ thân mật của cô ta khiến không ít người tưởng nhầm răng quan hệ giữa cô ta và Kỷ Dạ Bạch rất tốt!

Trong đôi mắt hẹp dài của Kỷ Dạ Bạch dường như ẩn giấu băng giá: "Đổng Anh Lạc, cô giải thích rõ cái tin nhắn cô gửi cho tôi!"

"Anh làm giám khảo thì em sẽ nói cho anh. Nếu không anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết chân tướng sự việc!"

Được lắm, con đàn bà này lại dám uy hϊếp hắn!

Kỷ Dạ Bạch cười lạnh, miễn cưỡng nể mặt Đổng Cận Sinh nên không ra tay với Đổng Anh Lạc. Hắn ngồi xuống ghế giám khảo với khí thế mạnh mẽ.

Lam Loan Nguyệt trầm tư nhìn hai người họ, cô vỗ bàn, nói qua micro: "Bắt đầu đi." Cuộc thi ngâm thơ mở màn.

Các lớp lên sân khấu dựa theo thứ tự bốc thăm, tiến hành biểu diễn ngâm thơ trong ba phút.

Sau khi mười mấy người lục tục đi lên, Lục Hoan Hoan làm MC giới thiệu: "Sau đây xin mời bạn Ninh Hề Nhi ở lướp S lên sân khấu."

Không ai trả lời.

Lục Hoan Hoan chớp đôi mắt to: "Bạn Ninh Hề Nhi chưa tới sao?"

Nam sinh bị Đổng Anh Lạc mua chuộc phụ trách ghi tên đăng ký cất cao giọng: "Nhầm rồi nhầm rồi, không phải Ninh Hề Nhi lớp S mà là Kiểu Nam Thành lớp E!"

Cậu ta vừa nói thì cả hội trường lập tức bùng nổ như ong vỡ tổ!

Kiểu Nam Thành không phải tên nói lắp à? Sao lại đăng ký thi ngâm thơ được?