Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 210: Quá khứ của hắn và Đổng Anh Lạc (2).

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hả?

Hắn muốn kể cho cô nghe quá khứ của hắn và Đổng Anh Lạc sao...

Không biết tại sao, một cảm giác hoảng loạn xuất hiện trong lòng cô, Ninh Hề Nhi bịt tai, "Em không nghe, anh đừng kể với em!"

Hành động bịt tai trộm chuông này của cô khiến Kỷ Dạ Bạch thở dài.

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

"Ninh Hề, em nghe anh nói hết đã."

Ngữ khí của hắn bá đạo không cho phép người khác ngắt lời, nhưng động tác tay của hắn lại rất nhẹ nhàng. Bàn tay cô nằm trong lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay hắn ấm áp và khô ráo, rất có cảm giác an toàn.

Trong vô thức, cô gỡ bỏ mọi sự phòng bị. "Anh nói đi, em sẽ lắng nghe."

...

Quay ngược thời gian.

Trường Trung học Cơ sở Mộc Anh, phòng tennis.

Kỷ Dạ Bạch với khuôn mặt hơi trẻ con cầm một cây vợt tennis, đang đập bóng vào tường, trán hắn đẫm mồ hôi, trông vô cùng gợi cảm.

Hắn cứ như không biết mệt là gì, luyện tập đến hơn một tiếng mà vẫn chưa dừng lại.

Hắn nhớ lại hình ảnh Ninh Hề Nhi đi theo phía sau Cung Tu vừa nãy, lực đánh bóng của hắn càng mạnh hơn.

Bộp, bộp…

"Anh là Kỷ Dạ Bạch sao?" Một giọng nam vang lên, Kỷ Dạ Bạch không thèm nhìn cậu ta một cái, chỉ chăm chú tiếp tục luyện bóng.

"Này, sao anh phớt lờ người ta thế hả! Tôi đến tìm anh quyết đấu đấy!"

Kỷ Dạ Bạch thu vợt, liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Đối phương mặc một bộ quần áo thể thao bạc màu, đầu đinh, trông hơi ngốc nghếch, cao... chưa đến ngực hắn.

Học sinh tiểu học?

"Anh đây không bắt nạt trẻ con, mày có thể biến rồi." Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng nói.

"Tôi không phải trẻ con! Tôi là thiên tài!" Cậu nhóc sờ mũi, "Không tin thì đấu một trận xem!"

Kỷ Dạ Bạch đang rỗi không có việc để làm, hắn cầm vợt tennis lên, "Được thôi, thua thì đừng có khóc nhè đấy!"

"Đương nhiên!"

"Cậu Kỷ, đây là Đổng Cẩn Sinh em trai của em, em đến làm trọng tài cho hai người nhé!" Đổng Anh Lạc mặc đồ thể thao màu hồng xuất hiện.

Kỷ Dạ Bạch quét mắt nhìn cô ta, trong mắt hắn lóe lên sự chán ghét.

Ninh Hề Nhi mặc đồ màu hồng đáng yêu xinh xắn biết bao nhiêu, tại sao mặc lên người cô gái này lại xấu xí đến vậy?

Đổng Anh Lạc không biết suy nghĩ trong lòng hắn, cô ta cứ cố chọn đề tài bắt chuyện với hắn, song Kỷ Dạ Bạch rất kiệm lời, ngay cả mấy từ cảm thán "ừm" "à" cũng không muốn cho cô ta.

Trận quyết đấu bắt đầu.

Đổng Cẩn Sinh phát bóng, lực cánh tay, kỹ thuật quả thực rất khá. Tiếc là – đối thủ cậu ta đυ.ng phải, là Kỷ Dạ Bạch!

Ngày hôm đó, là ác mộng đối với Đổng Cẩn Sinh!

Cậu ta được huấn luyện viên gọi là "ngôi sao mới" của nhóm thanh thiếu niên giới tennis, thế nhưng

lại thất bại thảm hại dưới tay Kỷ Dạ Bạch!

Đổi lại là người khác, nếu thua thảm hại như này chắc đã cảm thấy sống không bằng chết từ lâu rồi. Tuy nhiên Đổng Cẩn Sinh là một khác biệt.

Mắt cậu ta sáng đến kinh người, đó là ánh mắt sùng bái kẻ mạnh, "Anh thật lợi hại! Anh có thể làm đại ca của em không?"

"Tao không thu nhận đàn em." Kỷ Dạ Bạch vặn nắp chai nước khoáng, ngửa cổ lên tu mấy hớp.

Hắn uống xong, đang định quăng vào thùng rác, Đổng Cẩn Sinh bèn sán tới, "Đại ca, để em vứt giúp anh!"

Kỷ Dạ Bạch: " "

Bắt đầu từ ngày hôm đó, hắn đi đâu, Đổng Cẩn Sinh cũng đi theo tới đó. Kỷ Dạ Bạch biết một vài chuyện về Đổng Cẩn Sinh từ Đổng Anh Lạc.

Thí dụ như, từ nhỏ cậu ta đã biểu hiện ra thần kinh vận động xuất sắc, thí dụ như, lúc nhỏ cậu ta lên cơn sốt nhưng không dùng đúng thuốc, từ đó trí tuệ chậm hơn người bình thường mấy tuổi...

Kỷ Dạ Bạch luôn đối xử lạnh nhạt với tên đàn em này, một khoảng thời gian lâu sau, hắn lại rất chú ý chăm sóc cậu ta.

Dù sao đi chăng nữa thì đứa nhóc này thật sự rất được mọi người quý mến. Chỉ có điều, một sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Hôm đó, Kỷ Dạ Bạch luyện bóng xong với Đổng Cẩn Sinh như thường lệ, hai người cùng nhau ra khỏi

phòng tập tennis.

Ánh tà dương kéo dài bóng của hai người, ráng chiều bao phủ vạn vật trong vầng sáng màu cam, Đổng Cẩn Sinh tỏ ra cực kì phấn khích.

Hôm nay, lần đầu tiên cậu ta thắng Kỷ Dạ Bạch! "Đại ca! Em có phải thiên tài không!"

"Đại ca, nếu em đạt được giải nhất toàn quốc thì có thể cho chị gái em sống một cuộc sống tốt hơn

đúng không?"

"Đại ca, lúc em đánh bóng có đẹp trai không? Sau này liệu có bạn nữ nào thích em không nhỉ?"

Thỉnh thoảng Kỷ Dạ Bạch sẽ "ừ" một tiếng, Đổng Cẩn Sinh cười ngoác cả miệng, lộ ra hàm răng đều trắng tinh.

"Đại ca, em muốn ăn thịt!" Nhắc đến thịt, Đổng Cẩn Sinh sáng mắt lên như một chú chó nhỏ. Kỷ Dạ Bạch cười nhạo, "Đi, anh dẫn mày đi ăn."

"Vâng!"

Quán ăn hai người thường đến phải đi qua một ngã tư, đèn xanh sáng lên, Kỷ Dạ Bạch và Đổng Cẩn Sinh một trước một sau đi qua đường.

Ở đằng xa, một chiếc xe tải chạy rất nhanh do bị hỏng phanh đang tuyệt vọng bấm còi, nhưng vẫn không tránh khỏi một bi kịch xảy ra...

Xe tải, cách Kỷ Dạ Bạch không đến nửa mét...

Trong lúc nguy cấp, Đổng Cẩn Sinh đẩy Kỷ Dạ Bạch một cái, còn cậu ta thì bị xe tải đâm vào văng xa

mấy mét...

Bệnh viện.

Mùi nước khử trùng bao phủ khắp mọi nơi, hành lang dài tối đen như mực không thấy điểm cuối. Kỷ Dạ Bạch dựa lên tường, nhìn đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật, mắt hắn đỏ ngầu.

Đổng Anh Lạc ngồi khóc ở ghế dài bên cạnh, làm hắn thấy tâm phiền ý loạn.

Ca phẫu thuật kết thúc, bác sĩ chính đi ra ngoài, tháo khẩu trang xuống khó xử nói, "Cậu Kỷ, tính mạng bệnh nhân đã được cứu rồi, chỉ có điều cậu ta bị thương quá nặng... Về sau có thể không đi tiếp con đường thể dục thể thao được nữa..."

Kỷ Dạ Bạch ngây người tại chỗ.

Đổng Anh Lạc khóc đến chết đi sống lại, "Tôi chỉ có một đứa em trai này thôi, không có nó tôi biết sống sao... Nó sắp đi thi đấu giải thanh thiếu niên rồi, huấn luyện viên nói, với thực lực của nó, chỉ cần đoạt giải thì sẽ có hy vọng được vào đội tuyển quốc gia..."

Quán quân giải tennis thanh thiếu niên thành phố Anh Đào, ngôi sao mới, tay phải điêu luyện, vào giờ phút này, những vinh quang này của Đổng Cẩn Sinh đều tan biến.

Kỷ Dạ Bạch nhắm mắt lại, bàn tay buông thõng bên người siết thành nắm đấm. Hắn biết khát vọng của Đổng Cẩn Sinh.

Giành được giải Grand Slam, để Đổng Anh Lạc có một cuộc sống tốt hơn, hôm nào cũng có thịt ăn.

Kỷ Dạ Bạch có thể thay cậu ta thực hiện hai nguyện vọng phía sau, nhưng nguyện vọng đầu tiên... đã trở thành nuối tiếc cả đời của hai người Đổng Cẩn Sinh và Kỷ Dạ Bạch.

...

"Đại khái là như vậy, trạng thái tinh thần hai năm nay của Đổng Cẩn Sinh không ổn định, thường xuyên làm tổn thương chính mình, tự sát... Vì vậy, anh và Đổng Anh Lạc vẫn giữ liên lạc với nhau." Kỷ Dạ Bạch thẳng thắn nói hết toàn bộ chân tướng sự việc cho Ninh Hề Nhi nghe.

Ninh Hề Nhi thảng thốt, lẩm bẩm nói, "Vậy anh và Đổng Anh Lạc..."

"Anh không có bất cứ quan hệ gì với cô ta cả!" Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, nghĩ lại cô gái kia giả bộ làm bạn gái hắn hắn bèn cảm thấy không vui, "Cô ta ỷ mình có thân phận chị gái Đổng Cẩn Sinh, và có liên lạc với anh, nên cô ta cố tình để người khác hiểu nhầm quan hệ của cô ta và anh rất tốt, thậm chí là có quan hệ người yêu... Rất nhiều người đã hiểu nhầm, anh đây lại lười không muốn giải thích, về sau tin đồn truyền ra ngày một nhiều hơn, rồi trở thành những gì em đã nghe thấy."

Ninh Hề Nhi lườm hắn, "Ai bảo anh không giải thích rõ ràng!" "Em không ở trường Mộc Anh thì anh giải thích cho ai nghe?"

"Tại sao chỉ giải thích cho một mình em nghe? Anh cũng nên giải thích cho cả người khác nữa..." "Vì sao? Bởi vì anh đây thầm yêu em!... À xùy, em nghe nhầm rồi! Anh đây không nói gì hết!"
« Chương TrướcChương Tiếp »