Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 209 : Quá khứ của hắn và Đổng Anh Lạc (1).

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn bước đi không nhanh không chậm, cả người căng thẳng, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Ninh Hề Nhi nín thở, lòng bàn tay ướt mồ hôi.

Chính vào lúc Kỷ Dạ Bạch đẩy cửa ra, điện thoại trong túi anh đột nhiên rung lên.

Kỷ Dạ Bạch cầm điện thoại lên, lúc nhìn thấy dãy số điện thoại trên màn hình, biểu cảm trên mặt hắn

đổi thành lạnh lùng, hắn hờ hững ấn nghe, "Có chuyện gì?"

Tiếng khóc thút thít của Đổng Anh Lạc truyền ra từ điện thoại, "Kỷ Dạ Bạch, Cẩn Sinh mất tích rồi, anh

đến giúp em tìm nó đi, hu hu... Anh đến với em đi, một mình em em sợ lắm "

Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng, "Tôi từng nói là đừng lấy thằng bé ra uy hϊếp tôi."

Hắn mở cửa ra, một cậu bé ngồi chồm hổm trước tủ lạnh trong phòng khách ngấu nghiến gặm bánh mì, cậu ta trợn tròn mắt, đang đề phòng nhìn chằm chằm hắn!

Cạch…

Điện thoại trong lòng bàn tay hắn rơi xuống, Kỷ Dạ Bạch kinh ngạc. Cậu bé kia nhìn thấy Kỷ Dạ Bạch cũng ngây ra!

Ninh Hề Nhi cầm một cái sào phơi quần áo, thận trọng thò đầu ra, "Là trộm ạ?" "Không phải."

Ninh Hề Nhi nhìn theo ánh mắt của hắn, cô "ơ" một tiếng, quăng cây sào đi, hung dữ chống nạnh, "Này! Không phải lần trước chị đã nói với em là không được phép tự ý xông vào nhà người khác rồi sao?"

Lần trước? Kỷ Dạ Bạch nghe vậy bỗng nheo mắt lại, nghi hoặc nhìn cậu bé kia.

Cậu bé cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trên mặt hiện lên vẻ tự hào, "Không phải em tự ý xông vào! Em nghiêm túc trèo cửa sổ vào đấy chứ!"

Vẻ mặt "khen em đi" kia khiến Ninh Hề Nhi câm nín.

Tên nhóc con này, không phải là đã ỷ lại vào cô rồi đấy chứ?

Cậu nhóc nhìn thấy cô có vẻ không vui lắm, cậu ta ôm cánh tay đi đến trước mặt cô, "Đau."

"Em lại bị thương à?" Ninh Hề Nhi thấy cậu ta nói vậy, cô vén tay áo cậu ta lên xem, quả nhiên bên trên

những vết thương cũ kia lại có thêm không ít vết thương mới.

Cô giậm chân, muốn mắng cậu ta vài câu, nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành, "Ngồi xuống sofa

đi!"

Cậu nhóc kia quen đường ngồi xuống.

Ninh Hề Nhi lấy hộp thuốc ra, nhanh nhẹn bôi thuốc cho cậu ta. "Chắc là đau lắm..."

"Ừ!" Cậu ta gật đầu.

"Ai đánh em vậy?" Kỷ Dạ Bạch đi đến trước mặt cậu ta, giữ chặt vai cậu ta, "Với cả tại sao em lại biết chỗ này?"

Ninh Hề Nhi ngạc nhiên hỏi, "Kỷ Dạ Bạch, anh quen cậu ta à?"

Kỷ Dạ Bạch im lặng vài giây mới nói, "Cậu ta là em trai Đổng Anh Lạc, Đổng Cẩn Sinh." Trong phút chốc, biểu cảm của Ninh Hề Nhi khó coi như vừa nuốt phải một con ruồi.

Cô vừa bôi thuốc cho em trai của Đổng Anh Lạc...

Cô tức giận lườm Đổng Cẩn Sinh, "Ai cho cậu đến nhà tôi?"

Mắt Đổng Cẩn Sinh trong veo ngấn nước như một chú cún lớn, cậu ta ấp úng nói, "Em... em đói..." "Đói thì đi mà tìm chị cậu ấy!"

"Em... em đau..."

"Đau thì đi mà tìm chị cậu ấy!"

"Em không thích chị ấy... Em… em thích chị!" Đổng Cẩn Sinh vụng về nói, "Em thích nhà chị, em

muốn ở cùng với chị!"

Ninh Hề Nhi trợn mắt, đây là đang tỏ tình sao?

Kỷ Dạ Bạch đen mặt, "Em dám cướp người phụ nữ của anh à?

Đổng Cẩn Sinh túm lấy góc áo Ninh Hề Nhi, dè dặt nói, "Chị ấy là của em "

Là ấm áp, là hy vọng, là người mà dù cậu ta có bị đánh cũng muốn trốn ra ngoài để tìm.

"Chị không phải của em đâu!" Ninh Hề Nhi phát điên, liệu thằng nhóc này có phải kẻ nằm vùng mà chị cậu ta phái đến không?

Đổng Cẩn Sinh cảm nhận được sự bài xích của Ninh Hề Nhi, tâm trạng cậu ta lập tức xấu đi, cậu ta cúi

đầu buồn bã.

Màn hình điện thoại của Kỷ Dạ Bạch lại sáng lên, trong mắt hắn xẹt qua sự mỉa mai, hắn ấn nút nghe.

"Dạ Bạch, anh đối xử với em thế nào cũng được, nhưng anh không thể không quan tâm đến Cẩn Sinh. Anh đã quên nó vì anh nên mới..."

"Đổng Anh Lạc." Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, tỏa ra hàn ý, "Tốt nhất là cô đừng có giở trò với tôi!"

Nhịp tim của Đổng Anh Lạc đầu kia điện thoại vô cớ đập nhanh hơn. Cô ta vẫn miễn cưỡng giả bộ yếu đuối nói, "Anh nói gì vậy, em trai quan trọng nhất trong tim em, sao em dám lấy nó ra đùa giỡn với anh được chứ?"

Kỷ Dạ Bạch nắm chặt điện thoại.

Hắn đã không biết, lời của Đổng Anh Lạc, hắn có thể tin câu nào, hoặc là, toàn bộ lời cô ta nói đều là dối trá?

"Đổng Cẩn Sinh đang ở chỗ tôi." Kỷ Dạ Bạch nói đơn giản, "Tôi sẽ phái người đưa thằng bé về."

Đổng Anh Lạc vội vàng nói, "Không cần làm phiền đến anh, em tự đi đón nó là được. Nó đang ở nhà họ Kỷ sao? Em lập tức đến ngay."

Cô ta tính, đến nhà họ Kỷ rồi, không phải sẽ có thể nhìn thấy người nhà họ Kỷ sao?

Cô ta biểu hiện tốt một chút, nói không chừng có thể được người nhà họ Kỷ xem trọng!

Về việc tại sao Đổng Cẩn Sinh lại ở chỗ Kỷ Dạ Bạch, cô ta không hề quan tâm chút nào. Nếu không phải Đổng Cẩn Sinh có thể hãm chân Kỷ Dạ Bạch, thì cậu ta có chết cô ta cũng sẽ không thèm đi nhìn một cái đâu.

"Em không về!" Đổng Cẩn Sinh nắm chặt tay, bày ra dáng vẻ bướng bỉnh, "Em không muốn về!" "Bé con! Em không về nhà, chẳng lẽ em muốn ở lì nhà chị chắc?"

Đổng Cẩn Sinh nghĩ, "Em có thể ngủ ngoài cửa "

Giọng điệu hèn mọn của cậu ta làm Ninh Hề Nhi ý thức được có điều gì đó không đúng.

Một phỏng đoán táo bạo xuất hiện trong đầu cô, có lẽ nào: Những vết thương của Đổng Cẩn Sinh là do

bị Đổng Anh Lạc đánh?

Tuy nhiên, Ninh Hề Nhi nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này. Đổng Cẩn Sinh nhìn thì nhỏ nhưng chiều cao không hề thấp, gần 1m75, sức lực của nam và nữ chênh lệch khá lớn, trừ phi cậu ta cam tâm tình nguyện bị Đổng Anh Lạc đánh, nếu không Đổng Anh Lạc không thể nào đánh nổi cậu ta.

"Dạ Bạch, anh chuyển điện thoại cho Cẩn Sinh một lúc được không?" Đổng Anh Lạc nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng cô ta đã vô cùng chán ghét Đổng Cẩn Sinh.

Thằng súc sinh này quên hết lời cô ta nói rồi hả?

Đổng Cẩn Sinh run rẩy nhận điện thoại.

"Cẩn Sinh, em lại không ngoan rồi, em không được không nghe lời chị đấy." Giọng nói tuy hòa nhã nhưng lại làm Đổng Cẩn Sinh run lẩy bẩy.

"Chị, em... em sai rồi..."

"Bé ngoan, về nhà đi, em không được nói toàn bộ những chuyện đã hứa với chị nhé. Nếu không..."

Đổng Cẩn Sinh sợ hãi đánh rơi điện thoại, cậu ta đứng dậy, "Em phải về nhà! Em phải về nhà!"

"Ấy, em không sao chứ..." Ninh Hề Nhi cảm thấy hình như cậu ta vừa chịu kí©h thí©ɧ, "Đừng cử động, miệng vết thương sẽ rách ra mất!"

Cô chạm vào cánh ta cậu ta một cái, nhưng bị Đổng Cẩn Sinh xô ra! "A!"

Bụng Ninh Hề Nhi đập vào mép bàn, cô đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Đổng Cẩn Sinh nhận ra mình làm sai, mắt cậu ta ửng đỏ. Cậu ta sợ hãi quay người co giò bỏ chạy!

"Sh*t!"

Kỷ Dạ Bạch không đuổi theo cậu ta, hắn cuống quýt đỡ Ninh Hề Nhi dậy, xốc áo cô lên, nơi vùng bụng non mềm trắng bóc của cô va chạm với mép bàn xuất hiện một vết đỏ.

Hắn đổ thuốc mỡ ra lòng bàn tay, cẩn thận xoa lên bụng Ninh Hề Nhi... Trừ tiếng xuýt xoa kêu đau của cô, hai người đều không lên tiếng.

Kỷ Dạ Bạch thấy Ninh Hề Nhi rầu rĩ không vui, hắn thở dài, "Không phải em muốn biết trước đây anh

và Đổng Anh Lạc từng xảy ra chuyện gì sao, bây giờ anh sẽ nói cho em..."
« Chương TrướcChương Tiếp »