Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 208: Đứa bé không thể không có bố.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, khoác áo tắm vội vàng đi ra.

Ninh Hề Nhi trên giường đau khổ co quắp người lại, vầng trán trơn bóng mướt mồ hôi lạnh, cánh môi trắng bợt, mấp máy đóng mở: "Đừng... đừng... mẹ ơi, đừng bỏ con lại... Con không muốn ở một mình...

hu hu hu "

Tim hắn âm ỉ đau.

Kỷ Dạ Bạch đưa tay lên xoa nhẹ mặt cô, giọng hắn trầm thấp, "Ninh Hề, em không cô đơn, có anh ở bên em rồi."

Một nụ hôn ấm áp đặt lên trán cô. "Ngủ ngon."

Ninh Hề Nhi đang lâm vào ác mộng như được giải cứu, an ổn ngủ thϊếp đi.

...

Một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào phòng, ấm áp đến mức khiến người ta chỉ muốn ngủ nướng. Ninh Hề Nhi dụi mắt, ngồi dậy.

Đầu cô rất đau, lại có chút nặng, người cô cũng mỏi nhừ giống như vừa chạy maraton về vậy. Cô nhìn bốn phía, đây là phòng của cô, cô thở phào một hơi, nhưng một giây sau…

Tầm mắt cô lơ đãng rơi xuống một vết máu đỏ sậm trên ga giường, Ninh Hề Nhi giật mình, tỉnh táo lại

trong nháy mắt!

Máu !

Tại sao lại có máu??

"Em tỉnh rồi à?" Giọng nói dễ nghe mị hoặc vang lên, Kỷ Dạ Bạch đi ra từ phòng thay đồ, trên người mặc áo tắm.

Cơ bụng rắn chắc, uốn lượn đến đường nhân ngư tuyệt đẹp, lúc mặc quần áo, đường cong cơ bắp hiện lên đẹp mắt.

"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại ngủ ở nhà em?"

"Hửm?" Uống rượu xong không nhớ gì nữa à? Kỷ Dạ Bạch vuốt cằm, tinh quái cười nói, "Không chỉ ngủ ở nhà em, mà còn ngủ trên giường em nữa."

Anh vốn chỉ định đùa cô chút thôi, không ngờ Ninh Hề Nhi lại hét lên, ôm chăn che ngực.

"Anh anh anh... em em em... chúng ta, không phải chúng ta..." Mặt cô đỏ bừng, bối rối nhìn vết máu đỏ

trên ga giường.

Kỷ Dạ Bạch nhìn theo tầm mắt cô mới nhớ ra ngày hôm qua hắn quên không xử lý vết thương trên lưng.

Lúc ở trên sân khấu, hắn che chở cô tránh chiếc đèn thủy tinh rơi xuống, khi ấy chỉ lo cho Ninh Hề Nhi, sau lưng hắn lúc đó bị xước một chút.

Hắn không quan tâm đến vết thương nhỏ đó. Còn vết máu kia, có thể là do tối qua hắn không cẩn thận làm dây lên ga.

Mắt hắn hơi híp lại, khóe môi chậm rãi nở nụ cười đen tối.

"Không sai, đúng như em nghĩ. Vì vậy, Ninh Hề, em phải chịu trách nhiệm với anh đây!" Cô nhóc này tự hiểu lầm thì hắn không ngại phóng đại lên.

Ninh Hề Nhi ngơ ngác, một lúc sau mới hồi hồn lại, yếu ớt nói, "Chúng ta... làm cái đó rồi hả?"

"Cái đó là cái gì?" Kỷ Dạ Bạch không hiểu, "Là ôm hôn, hay là... ờm... lăn lộn trên giường..." Hắn còn

chưa nói hết câu đã bị Ninh Hề Nhi xấu hổ ngắt lời, "Xùy! Anh đừng nói nữa!"

Những mảnh ký ức vỡ vụn, cơ thể đau đớn, vết máu trên ga giường khiến Ninh Hề Nhi cho rằng cô và Kỷ Dạ Bạch thực sự đã làm chuyện gì đó...

Hu hu hu...

Cô đã lên giường với Kỷ Dạ Bạch rồi ư?

Cậu Hai nào đó không quên được đằng chân lân đằng đầu, hắn nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, kéo cô ra khỏi chăn, áp bàn tay ấm lên cái bụng bằng phẳng của cô, mắt không chớp, mặt không biến sắc nói, "Sao bây giờ, có thể trong bụng em đã có một bé Tiểu Bạch hoặc bé Tiểu Hề rồi, haizzz, em có thể không có người yêu, nhưng đứa bé không thể không có bố được."

Ninh Hề Nhi cắn môi bất lực, đôi mắt đen tràn ngập hơi nước, cô lắp bắp hỏi, "Đứa, đứa bé?"

"Đúng vậy, em không học tiết sinh lý cơ thể người à? Hôn nhau mà có thai là lừa con nít thôi, nhưng nếu đàn ông và phụ nữ ngủ với nhau thì, hơi khó nói..." Hắn nở nụ cười xấu xa, "Em nỡ bỏ bé Tiểu Hề và bé Tiểu Bạch sao? Chúng nó đều vô tội!"

Kỷ Dạ Bạch đánh tráo khái niệm, làm Ninh Hề Nhi sợ đến ngây người.

Nước mắt cô sắp trào ra rồi.

Nếu có em bé thật thì cô sao có thể bỏ nó được đây! Đó cũng là một sinh mạng mà!

"Nếu không bỏ được, thì chỉ có thể sinh ra thôi." Kỷ Dạ Bạch than ngắn thở dài nói, "Mua một tặng một, nuôi Ninh heo xong còn phải nuôi thêm một bé heo con nữa, anh đây bị lỗ rồi!"

Ninh Hề Nhi khịt mũi, dù sao thì cô vẫn còn nhỏ, khi gặp phải chuyện như thế này, Kỷ Dạ Bạch còn nói ba xạo vài câu đã khiến cô hoang mang rối bời.

"Em nên làm gì bây giờ " Ninh Hề Nhi tủi thân nhìn hắn, "Em không muốn kết hôn, cũng không

muốn sinh em bé "

Cô rất sợ, những chuyện đó đều rất xa lạ đối với cô.

Kỷ Dạ Bạch lạnh mặt, cô không muốn kết hôn với hắn, trở thành vợ của hắn, sinh con cho hắn đến vậy sao?

"Vậy em cứ việc chia tay với anh đây đi! Em không có bạn trai, đứa bé cũng không có bố, em sinh nó ra phải đưa cho ai nuôi đây? Bố em? Hay là mẹ kế của em?

Giọng nói lạnh lùng làm Ninh Hề Nhi không rét mà run.

Ninh Hề Nhi nghĩ đến sự ác độc của Lục Thanh Hà và sự thiên vị của Ninh Cảnh Thâm, Ninh Hề Nhi buồn bã cúi đầu, cô đột nhiên nghĩ đến một điều, "Em có thể uống thuốc tránh thai mà!"

Cô vội vã nhảy khỏi giường muốn đi mua thuốc, Kỷ Dạ Bạch giơ tay chặn cô lại, ngang ngược nói, "Em không được đi! Nếu em mà dám đi thì anh sẽ nhốt em lại! Em mà dám uống thuốc thì anh sẽ chặt đứt chân em!"

"Kỷ Dạ Bạch, em không muốn sinh em bé!"

"Sinh một đứa cho anh đây thì làm sao?" Kỷ Dạ Bạch rầu rĩ nói, hắn rất buồn bực, "Hay là em muốn sinh con cho người đàn ông khác?" Tên ác ma chết tiệt này!

Ninh Hề Nhi giận run người, "Đây vốn là lỗi sai của anh, em không bắt anh chịu trách nhiệm, không

bắt anh gánh chịu hậu quả, anh còn ngăn em làm gì?" Kỷ Dạ Bạch sầm mặt, bắt đầu trở nên điên cuồng.

"Không phải anh chịu trách nhiệm với em, mà là em phải chịu trách nhiệm với anh đây!" "Lần đầu tiên của anh đây đã trao cho em rồi, em đền nổi không?"

Ninh Hề Nhi xấu hổ đỏ bừng mặt, "Chẳng lẽ em không phải lần đầu sao? Chuyện này… rõ ràng anh mới

là người được lợi mới đúng..."

Kỷ Dạ Bạch đẩy cô lên giường, "Dù gì thì em cũng không được đi mua thuốc!" Loại thuốc đó không tốt cho thân thể, tuyệt đối không thể cho cô uống! "Anh… anh vô lý vừa thôi!"

Kỷ Dạ Bạch cắn một cái lên cổ cô, "Anh đây chính là lý lẽ!"

Cô nhóc xấu xa này, đánh yêu hắn một cái, nói "chúng ta làm hòa nhé" thì khó lắm sao?

Hai người trong phòng ngủ đang cãi nhau kịch liệt, ngoài phòng khách đột ngột vang lên tiếng cửa sổ vỡ.

Tiếng động kia rất lớn, Ninh Hề Nhi theo bản năng túm chặt góc áo Kỷ Dạ Bạch, "Có trộm à?"

Kỷ Dạ Bạch xoa đầu cô, "Em trốn đi, anh đi xem xem sao."

"Ấy, nhỡ đâu hắn mang theo hung khí thì làm thế nào..."

"Hừm, đứng đánh giá thấp người đàn ông của em thế chứ!" " Bạn trai cũ mới đúng." Ninh Hề Nhi nói nhỏ.

Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, bóp mông cô một cái, "Bỏ chữ "cũ" đi! Anh đây không cho phép em chia tay với anh, cả đời này em cũng đừng nghĩ chia tay được!"

Ninh Hề Nhi trợn mắt há miệng, người này sao có thể hống hách đến vậy cơ chứ?
« Chương TrướcChương Tiếp »