Chương 207: Hề ngốc, nghe lời (1).

"Rượu trái cây?" Ninh Hề Nhi chớp mắt, đôi mắt to mơ màng ánh nước, "Ngon mà, em còn muốn uống nữa..."

Cô vươn tay muốn nắm lấy chiếc cốc, Kỷ Dạ Bạch nhanh tay lẹ mắt giữ lại.

"Ngoan nào, không uống nữa được không?" Hắn nói chậm lại, dùng giọng điệu dịu dàng đến lạ thường.

"Chị dâu uống say rồi à?" Tiêu Hi Thần ngẩn ra.

Cung Tu cau mày, "Không phải cô ấy dị ứng với cồn sao, có nặng lắm không..." Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn Cung Tu, "Tôi sẽ chăm sóc cô ấy."

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Hề Nhi. Ninh Hề Nhi ra sức vùng vẫy, "Thả em xuống! Đồ xấu xa! Hu hu hu... Đại Bạch ơi ở đây có người bắt nạt em..."

Kỷ Dạ Bạch đen mặt, nhưng vui một điều là lúc say cô nhóc này gọi tên hắn, điều đáng buồn là hắn lại chính là "đồ xấu xa" trong miệng cô!

"Nhị Hề, nghe lời nào. Em uống say rồi, về nhà với anh thôi." Kỷ Dạ Bạch nhẫn nại dỗ dành.

Ninh Hề Nhi nghiêm mặt nói với hắn, "Em không có say! Hứ, tôi nói cho mấy người biết một bí mật nha..."

Giọng điệu thần bí của Ninh Hề Nhi gợi lên tò mò của mọi người.

"Tôi là một đóa hoa tiên nữ, tôi sắp nở rồi nha!" Ninh Hề Nhi cười ngọt ngào, ngô nghê, "Hoa của tôi nở, gọi là hoa tiên nữ! Gọi tắt là: tiên hoa... hi hi..."

Kỷ Dạ Bạch: "..."

Người khác: "Xì..."

Mọi người không nhịn nổi cười, Kỷ Dạ Bạch cố giữ bình tĩnh, "Tôi đưa cô ấy về." "Ha ha ha anh Kỷ nhớ chú ý an toàn nhé!"

"Cố gắng chăm sóc tiểu tiên nữ của chúng ta đó!" "Bạn Ninh say xong cưng thật đấy!"

Trong tiếng trêu chọc của mọi người, Kỷ Dạ Bạch bất đắc dĩ mím môi, bế Ninh Hề Nhi lên, nhanh chóng rời đi.

...

Trong căn hộ chung cư.

Ninh Hề Nhi ồn ào quậy phá cả quãng đường về vẫn còn rất hăng. Kỷ Dạ Bạch vừa đặt cô lên giường, cô

đã lăn mấy vòng, miệng lẩm bẩm những câu Kỷ Dạ Bạch nghe không hiểu.

"Heo con, em đổi tên thành heo ngốc đi cho rồi!" Kỷ Dạ Bạch chế giễu, đắp chăn lên giúp cô, "Đắp

chăn lên ngủ một giấc đi, anh đi nấu canh giải rượu cho em..."

"Ừ " Cô nhóc ngoan ngoãn gật đầu, Kỷ Dạ Bạch yên tâm đến phòng bếp.

Mười mấy phút sau, hắn bưng canh giải rượu quay lại phòng ngủ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bước chân của hắn hơi xiêu vẹo.

Trong phòng vô cùng bừa bộn, Ninh Hề Nhi ngồi dưới đất, cô đang nói chuyện với con thỏ của cô: "Thỏ bé ơi, em có biết chị là ai không? Chị là tiên nữ đó! Nhanh, gọi chị là tiên nữ Hề mau!"

Chú thỏ đáng thương: " "

Kỷ Dạ Bạch thở dài, hắn đặt khay xuống, đi đến trước mặt Ninh Hề Nhi ngồi xổm xuống, "Được được được, anh biết em là tiên nữ rồi, uống canh giải rượu đi nào "

Ninh Hề Nhi bĩu môi, "Em không uống! Em muốn đi tắm!"

Cô kéo quần áo của mình xuống, chiếc áo vốn xô lệch bị cô kéo mạnh xuống, bờ vai trắng trẻo thon thả lộ ra hơn nửa...

Mắt Kỷ Dạ Bạch âm u, tựa như có một mồi lửa đang chực bùng lên. "Ninh Hề! Đừng đùa nữa!"

"Anh phiền thật đấy..." Ninh Hề Nhi cong môi, "Em đâu có bắt anh tắm giúp em "

Kỷ Dạ Bạch nheo mắt, "Em mà còn không ngoan thì anh sẽ đích thân tắm cho em!" Ninh Hề Nhi tủi thân nhìn hắn, "Em không cần anh tắm cho em, em muốn tự tắm "

Trong phòng tắm vang lên tiếng xả nước ào ào.

Bồn tắm lớn đã xả đầy nước ấm, Ninh Hề Nhi vui vẻ nhảy vào trong, làm bắn đầy bọt nước lên người Kỷ Dạ Bạch.

Quần áo ướt đẫm dính lên người, ôm sát lấy đường cong yểu điệu của người thiếu nữ mới lớn mà vẫn còn hồn nhiên chưa biết sự đời...

Kỷ Dạ Bạch liếʍ môi, quay mặt đi, hai tai đỏ ửng.

Vừa nãy hắn nói như vậy cũng chỉ là mạnh miệng, nếu bảo hắn tắm rửa cho Ninh Hề Nhi thật thì xấu hổ biết bao...

Cô nhóc này đã 16 tuổi rồi, chứ không phải 6 tuổi... "Tí tách tí tách".

Phía sau vang lên tiếng động kỳ lạ buộc Kỷ Dạ Bạch quay đầu, hắn nhìn thấy Ninh Hề Nhi đổ nửa bình sữa tắm vào trong bồn tắm.

Kỷ Dạ Bạch bước đến đoạt lấy bình sữa tắm trong tay cô, hắn nín nhịn nói, "Tắm mau lên."

"Ừm... Em không tắm, em muốn thổi bong bóng!" Ninh Hề Nhi nghịch nước thùm thụp như một đứa trẻ, trong bồn tắm xuất hiện ngày càng nhiều bong bóng màu trắng, người cô mềm nhũn, suýt chút nữa ngã chìm vào trong bồn tắm!

May mà Kỷ Dạ Bạch nhanh tay nhanh mắt túm được cô, nếu không cô nhóc này sặc nước là cái chắc!

"Đồ ngốc!"

Tiếng mắng vang lên mang theo sự bất lực.

Ngón tay thon dài của hắn khẽ run, hắn do dự mãi, cuối cùng chạm vào nút áo trên áo Ninh Hề Nhi...

Tháo từng nút một. Cởi sạch quần áo.

Kỷ Dạ Bạch nhắm mắt, cầm bông tắm, dựa theo cảm giác mà chà lau người cô.

Mắt không nhìn thấy, nên sự nhạy bén của các xúc cảm khác như được phóng đại lên gấp nhiều lần. Cảm giác mềm mại dưới tay, mùi thơm ngát nơi chóp mũi làm hắn miệng đắng lưỡi khô...

Hắn nhiều lần cảnh cáo bản thân, Ninh Hề Nhi uống say rồi, nếu hắn thật sự làm chuyện gì đó với cô, vậy thì đó là sai trái! Là cầm thú!

Mùi chanh tươi mát quanh quẩn trên chóp mũi, Kỷ Dạ Bạch cố gắng kiềm chế bản thân, trên trán hắn dần dần toát mồ hôi lạnh.

Còn Ninh Hề Nhi rất không hài lòng lầm bầm, "Con vịt vàng của em đâu rồi? Anh giấu vịt vàng của em

đi đâu rồi?"

"Ninh Hề, em ngoan ngoãn chút cho anh! Im miệng!" Giọng người đàn ông kia rất khàn. "Anh mắng em... hu hu hu..." Ninh Hề Nhi say rượu giơ tay cào Kỷ Dạ Bạch.

Kỷ Dạ Bạch đang nhắm mắt, dưới chân lại trơn, hắn không đề phòng kịp, bất ngờ ngã nhào vào bồn

tắm!

Ngay lập tức, rất nhiều nước tràn ra khỏi bồn tắm, bong bóng bay lên.

Kỷ Dạ Bạch miễn cưỡng chống người dậy, nhìn thấy Ninh Hề Nhi với ánh mắt mơ màng trong bồn tắm. Hắn đỏ bừng mặt, nghiến răng, "Không có vịt vàng!"

"Tại sao lại không có?"

"Em bao nhiêu tuổi rồi còn chơi vịt vàng?"

"Em, em... ưʍ..." Ninh Hề Nhi ủ rũ cúi đầu, cô lờ mờ nhìn thấy một vị trí nào đó gồ lên, cô tò mò chọt chọt, "Anh giấu vịt vàng của em vào đây hả?"

Kỷ Dạ Bạch run lên, trong đầu hắn như có thứ gì đó nổ tung, hô hấp cũng trở nên nặng nề rối loạn...

Hắn thô bạo hất tay Ninh Hề Nhi ra, hổn hển nói, "Ninh Hề, em em em... em bớt động tay động chân với anh đây đi! Anh cảnh cáo em, không được chạm linh tinh lên người anh!"

Ninh Hề Nhi bĩu môi, "Đồ đáng ghét không biết xấu hổ, đã giấu vịt vàng của em còn to tiếng với em..." Kỷ Dạ Bạch đen mặt, người không biết xấu hổ đến cùng là ai?

Ninh Hề Nhi chép miệng, ngáp một cái, ngả lên vai Kỷ Dạ Bạch, nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Kỷ Dạ Bạch thở dài, lấy vòi hoa sen xả sạch bọt trên người cô, sau đó lấy khăn tắm bao lấy người cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Thu xếp ổn thỏa cho cô xong, hắn mới quay lại phòng tắm xả nước lạnh.

Cô nhóc này chính là người ông trời phái xuống tra tấn hắn đây mà! Cậu Hai nào đó nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Đột nhiên, bên ngoài phòng tắm truyền tới tiếng rầm rì của Ninh Hề Nhi.