Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 206 : Nụ hôn trước mặt mọi người.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Hi Thần nằm trên chiếc giường thủy tinh, trái tim nhỏ bé của cậu ta đập thình thịch.

Chết mất! Anh Kỷ sẽ không hôn cậu ta thật chứ? Nếu mà hôn thật thì chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý cả đời trong lòng cậu ta mất!

Kỷ Dạ Bạch thanh lịch bước đến bên cạnh cậu ta, những ngón tay thon dài của hắn chạm lên mặt Tiêu Hi Thần.

Mặt hắn không cảm xúc, trong mắt hắn toàn là chán ghét.

Khán giả phía dưới hét lên "a a". Ngay cả Kỷ Dạ Mặc cũng thích thú mong chờ xem Kỷ Dạ Bạch sẽ diễn tiếp ra sao. Chính vào giây phút mọi người vô cùng chăm chú, bỗng nhiên.

Các nhân viên phụ trách ánh sáng phát hiện một chiếc đèn thủy tinh trên đỉnh sân khấu đung đưa sắp rơi xuống, mắt thấy nó sắp rơi xuống rồi...

"Cẩn thận!"

Giọng nói của nhân viên phụ trách truyền qua micro đến mọi ngóc ngách của hội trường. Khán giả bên dưới đều ngơ ngác không hiểu, cẩn thận cái gì vậy?

Có người ngồi ở hàng ghế đầu phát hiện ra sự bất thường, người đó hoảng sợ hô hoán, "Không xong rồi! Cái đèn kia sắp rơi xuống..."

Hội trường đột ngột bùng nổ tiếng hét, hỗn loạn hết cả.

"Hề Hề cẩn thận!" Thành Du Nhiên đóng vai người dẫn truyện la lớn. Ninh Hề Nhi diễn vai phù thủy bất giác ngẩng đầu, mặt cô lập tức trắng bệch!

Chiếc đèn kia đang ở ngay trên đỉnh đầu của cô, vào lúc cô ngẩng đầu lên thì nó "vù" một tiếng rơi xuống!

Tốc độ rơi rất nhanh!

Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại...

Rất nhiều người bên dưới sân khấu bịt mắt lại không dám nhìn cảnh này! Tuy nhiên, một giây, hai giây...

Lông mi Ninh Hề Nhi run run, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng hình nhanh nhẹn lao tới nhanh hơn tốc độ chiếc đèn thủy tinh rơi xuống!

Bàn tay lớn nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, ôm cô vào lòng, một tay ôm cô lên, nhanh nhẹn xoay

người, vừa khéo tránh được chiếc đèn kia! Choang!

Đèn rơi xuống đất vỡ vụn.

Tất cả mọi người trong hội trường như trút được gánh nặng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm! "Này, heo con, có thể mở mắt rồi." Giọng nói trầm thấp đầy từ tính.

Ninh Hề Nhi sợ hãi he hé mắt.

"Hù " May là cô không bị đập trúng như trong dự đoán, cô vui mừng vỗ ngực, sau đó cô ngẩng mặt lên, đối diện với dung mạo đẹp trai tuấn tú như thiên thần của Kỷ Dạ Bạch.

Hắn rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đêm đầy ánh sao, dưới ánh đèn chớp tắt, đôi mắt

ấy tựa như chất chứa tình cảm nồng nàn vô tận. Bình bịch, bình bịch.

Ninh Hề Nhi chỉ thấy trái tim mình bất ngờ đập mạnh! "Cảm ơn " Cô nói khẽ.

"Anh cứu cái mạng nhỏ của em, em chỉ nói cảm ơn là xong hả?" Người nào đó dài giọng, có chút bất mãn nói.

"Ừm " Ninh Hề Nhi liếc nhìn dưới sân khấu, "Trước tiên đừng nói đến cái này, chúng ta nên kết thúc vở diễn kiểu gì đây "

Một tiết mục hay như vậy lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn, vở kịch nhất định đã bị phá nát rồi.

Mọi người bỏ ra rất nhiều tâm huyết luyện tập lâu như vậy, chẳng lẽ bây giờ lại công cốc hay sao?

Hội trường bắt đầu xôn xao, mọi người rầm rì bàn tán. Chính vào lúc này, Thành Du Nhiên kịp thời cứu nguy, lời dẫn truyện vang lên.

"Một sự cố bất ngờ xảy ra, bấy giờ hoàng tử mới nhận ra, người hắn yêu sâu đậm, không phải là cô công chúa xinh đẹp kia, mà chính là cô phù thủy nhỏ giống như một tinh linh này. Công chúa chìm vào giấc ngủ kéo dài, hoàng tử nhẹ nhàng hôn lên trán phù thủy..."

"Hôn đi! Hôn đi!" Khán giả cũng bị dẫn dắt cảm xúc.

Ninh Hề Nhi đỏ mặt, cô không muốn bị hôn trước mặt nhiều người như vậy đâu! Cô muốn trốn, nhưng người con trai cao lớn trước mắt này có đồng ý không?

Hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, hôn một cái bá đạo lên đôi môi màu hồng phấn của cô! "Ưʍ..." Ninh Hề Nhi trợn mắt, bị ép phải đón nhận cuồng phong bão táp từ người nào đó...

Tiếng hoan hô, huýt sáo không ngừng vang lên, cả hội trường sục sôi! Ninh Hề Nhi xấu hổ, ráng đỏ lan từ mặt đến tận cổ!

Tên ác ma này, rõ ràng Du Nhiên dẫn truyện nói là hôn trán, thế mà hắn lại... hôn môi cô!

Sức lực của cô không khỏe bằng hắn, cô chỉ có thể nhéo eo Kỷ Dạ Bạch bằng mấy ngón tay nhỏ nhắn của mình.

Chút cấu véo kia đối với Kỷ Dạ Bạch mà nói không hề có chút ảnh hưởng nào, hắn không hề để tâm.

Chuyện tuyên bố chủ quyền quang minh chính đại cỡ này, hắn không tranh thủ làm thì quá phí!

Bên kia sân khấu, Cung Tu nhìn hai người kiss nhau, trong mắt anh ta đượm nỗi cô đơn.

Có lẽ, anh ta và Ninh Hề Nhi có duyên không phận. Lúc Ninh Hề Nhi thích anh ta, anh ta đẩy cô ra xa. Đến lúc anh ta yêu cô rồi, thì cô lại trở thành em gái của anh ta. Cả đời này, anh ta chỉ có thể nhìn chứ không chiếm hữu cô được nữa.

Dưới sân khấu, Ngôn Dịch Thâm huýt sáo, rõ ràng gã đang cười, nhưng trong mắt lại không có bất cứ ý cười nào.

Trong góc, Kiều Nam Thành nhìn Ninh Hề Nhi mặt đỏ rực trên sân khấu, cậu ta đưa tay lên che mắt. Không nhìn thấy thì sẽ không cảm thấy buồn đâu nhỉ.

Nụ hôn này, trước mắt muôn người!

Thấy tiếng ưm a tràn ra từ giữa khóe môi và dáng vẻ sắp không hít thở nổi nữa của cô nhóc này, Kỷ Dạ Bạch hài lòng buông cô ra.

Ninh Hề Nhi giậm chân, "Anh... anh quá đáng rồi đó, hôn trán là được rồi, sao anh có thể hôn... ưʍ..." Cô thật sự xấu hổ đến mức không nói ra được câu phía sau!

Kỷ Dạ Bạch cúi người đến sát bên tai Ninh Hề Nhi, nói nhỏ, "Ninh Hề, cho dù em không làm bạn gái của anh đây, thì cả đời này của em, cũng chỉ có thể là người con gái của Kỷ Dạ Bạch!"

Cô thì trốn, hắn thì đuổi, cô nhất quyết muốn chia tay, còn hắn ngang ngược muốn chiếm đoạt! Bất luận thế nào, hắn cũng phải giữ Ninh Hề Nhi bên cạnh hắn!

"Ác ma... khốn nạn!"

Kỷ Dạ Bạch cười đểu, "Em cứ chửi đi, em chửi một câu, anh sẽ hôn em mười phút em có tin không?"

Ninh Hề Nhi hé miệng, biết điều không nói gì nữa.

Loại chuyện không biết xấu hổ này, tên ác ma này tuyệt đối dám làm!

Hoàng tử đã hôn phù thủy, "công chúa" Tiêu Hi Thần tất nhiên là người vui vẻ nhất, cậu ta hớn hở nhảy từ trên giường thủy tinh xuống, nhào tới bên cạnh Thành Du Nhiên, "Du Nhiên, tôi giữ lại được trong sạch của tôi rồi, hi hi hi! Mau ôm tôi lên nào!"

Thành Du Nhiên: "Này này, ôm cái mẹ cậu ấy!"

Thành Du Nhiên bị Tiêu Hi Thần ôm, lúng túng không biết làm gì.

Tất cả diễn viên vở kịch cùng lên sân khấu, cúi người chào cảm ơn, dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Chỉ có Đổng Anh Lạc sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi sầm mặt rời khỏi hội trường.

...

Màn biểu diễn rất thành công, cả lớp 11S đến quán bar Tỉnh để ăn mừng.

Ninh Hề Nhi được xếp ngồi cùng một chỗ với Kỷ Dạ Bạch. Cô giả vờ không nhìn thấy Kỷ Dạ Bạch, cúi

đầu ăn đồ ăn.

Dưới bàn, một bàn tay lớn bất chợt nắm lấy bàn tay mềm mại của cô! Ninh Hề Nhi: "!"

Cô vung tay, nhưng Kỷ Dạ Bạch lại càng nắm chặt hơn.

Ham muốn chiếm hữu của hắn thật mạnh.

Ninh Hề Nhi không còn cách nào khác, trước mặt nhiều người cũng không tiện cãi nhau, cô chỉ có thể buồn bực tìm nước trái cây để uống.

"Nước trái cây" mát lạnh vừa giải khát vừa ngon, Ninh Hề Nhi bất giác uống thêm mấy cốc...

Tầm mắt Kỷ Dạ Bạch quay trở lại người cô, mặt hắn nháy mắt sầm xuống, "Em có biết mình đang uống cái gì không?!"

"Kỷ Dạ Bạch, nước hoa quả này ngon quá..." "Thứ em uống là rượu trái cây!"

Ninh Hề Nhi mơ màng, Kỷ Dạ Bạch chống trán bó tay trước đôi mắt mơ mơ màng màng kia. Hiển nhiên nồng độ cồn thấp không khiến cô bị dị ứng.

Nhưng cô nhóc này... đã say rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »