Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 205: Ngày lễ của trường (5).

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khóe miệng Ninh Hề Nhi giần giật.

Rốt cuộc... sự tự tin của cô gái này đến từ nơi nào vậy?

Cô ta cứ làm như mình là một đóa hoa sen trắng thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn! Còn Ninh Hề Nhi cô, thì chính là một con ác quỷ tội ác tày trời...

Trước giờ Ninh Hề Nhi không muốn tranh chấp với đời, nhưng lần này, sự hiếu thắng của cô thức tỉnh

rồi!

Không phải chỉ là một đóa hoa trắng thôi sao? Cô không phải kiểu người như vậy, nhưng cô có thể diễn!

Ninh Hề Nhi cấu vào đùi mình một cái, nước mắt cô lập tức trào ra, "Thâm Thâm, anh phải làm chủ cho em!"

Ngôn Dịch Thâm tắt cười, gã nhìn Ninh Hề Nhi với biểu cảm như bị sét đánh. Excuse me? Có ai có thể nói cho gã biết Ninh Hề Nhi bị làm sao không?! "Khụ khụ... Em Ninh, có gì cứ từ từ nói..." Đừng dọa gã!

"Thâm Thâm, cô ta sao chép tác phẩm của em, lại còn bắt em không truy cứu cô ta... Ừm... em biết, hy vọng cô ta xin lỗi là điều không thể, đều tại em, tại sao có thể nghĩ ra ý tưởng xuất sắc như vậy rồi cho cô ta cảm hứng cơ chứ? Muốn phạt thì anh cứ phạt em đi! Em có tội!"

Tiêu Hi Thần lén giơ like cho Ninh Hề Nhi, luận về sự xấu xa thì cậu ta bái phục chị dâu rồi! Về phần Đổng Anh Lạc, cô ta cực kì xấu hổ!

Cô ta giả bộ đáng thương để xóa sạch tội danh cho mình, nhưng không ngờ Ninh Hề Nhi lại tính kế

phản đòn cô ta!

Bây giờ Ninh Hề Nhi càng tỏ ra lương thiện, rộng lượng thì người khác sẽ càng chỉ trích cô ta!

Ngôn Dịch Thâm biết mưu tính của Ninh Hề Nhi, gã phối hợp xoa đầu cô, "Em có tài năng, không phải em sai, mấy người mặt dày không làm mà đòi hưởng mới sai."

Phì…

Đám đông vây xem đều bật cười.

Đúng là hội trưởng không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì lực công kích vô cùng đáng nể!

Chỉ một câu nói bóng gió, Đổng Anh Lạc đã nhục nhã đến mức không dám ngẩng đầu!

Ninh Hề Nhi hùa theo lời gã nói, "Đổng Anh Lạc, cô không xin lỗi tôi cũng không sao hết! Tôi không sao đâu!"

Tiêu Hi Thần cũng tiếp lời, "Ninh Hề Nhi, chị mới là người bị hại mà, haizzz... Đúng là thói đời, người bị hại lại phải chịu oan ức, ngay cả một câu "xin lỗi" người làm sai cũng không nói... Cái giá cho sự phạm tội cũng thấp quá nhỉ..."

Từng câu từng chữ đều công kích Đổng Anh Lạc, mặt cô ta đỏ rực. Không diễn nổi bộ dáng yếu đuối đáng thương nữa, cô ta khó khăn nói, "Ninh Hề Nhi, xin lỗi..."

Ninh Hề Nhi chớp chớp mắt, "Được rồi, nếu cô đã thừa nhận sai lầm của mình, vậy thì tôi sẽ..."

Ngay khi mọi người nghĩ rằng Ninh Hề Nhi sẽ nói "tha thứ cho cô", Ninh Hề Nhi lại làm mặt quỷ, "Vậy tôi sẽ đợi bản kiểm điểm của cô nhé. Một nghìn chữ, bảng thông báo, tôi mong chờ lắm."

"Phì..." Ngôn Dịch Thâm không nhịn nổi nữa, gã cười ra tiếng, Tiêu Hi Thần còn cười khoa trương hơn "ha ha ha ha".

Biểu cảm của Đổng Anh Lạc lập tức trở nên khó coi vô cùng!

"Tiết mục lớp các em bao giờ bắt đầu?" Ngôn Dịch Thâm híp mắt, cười nhạt. "Chiều nay, hoan nghênh đến cổ vũ. Tiêu Hi Thần sẽ giả gái đó."

"A a a! Không được đến! Không cho đến! Anh mà đến thì tôi sẽ làm thịt anh!"

Ngôn Dịch Thâm khoanh tay, "Ồ? Vậy tôi… mỏi mắt mong chờ. Xem xem cậu có cái gan đó không."

Tiêu Hi Thần: U hu hu hu, thế giới này không có tình yêu!

Đổng Anh Lạc nhìn bọn họ nói cười, cô ta cắn răng thề trong lòng rằng cô ta nhất định sẽ phục thù!

...

Hội trường chật kín chỗ ngồi.

Trong không gian ồn ào náo nhiệt, tấm màn của sân khấu từ từ kéo sang hai bên...

"Oh my god!! Tôi có nhìn nhầm không! Người dẫn chương trình là "

"Tôi có nhìn nhầm không! Người dẫn chương trình là Nguyễn Tây Hạ!" Dưới đài truyền đến tiếng kinh ngạc, Nguyễn Tây Hạ trên sân khấu mỉm cười, cô ấy mặc bộ váy màu đỏ sẫm, tóc uốn sóng lớn, trang "Tôi có nhìn nhầm không! Người dẫn chương trình là Nguyễn Tây Hạ!" Dưới đài truyền đến tiếng kinh

ngạc, Nguyễn Tây Hạ trên sân khấu mỉm cười, cô ấy mặc bộ váy màu đỏ sẫm, tóc uốn sóng lớn, trang điểm tinh tế, cả người toát ra sức hấp dẫn không thể chối từ.

Nụ cười của cô ấy như có ma lực, toàn bộ khán phòng im lặng với một tốc độ đáng kinh ngạc.

"Xin chào mọi người, tôi là Nguyễn Tây Hạ." Giọng nói tao nhã uyển chuyển truyền qua micro đến tai mọi người.

Nguyễn Tây Hạ, đệ nhất mỹ nữ thành phố Anh Đào, diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí, mỗi năm chỉ nhận quay hai bộ phim, nổi tiếng với thái độ tùy hứng khi từ chối bất cứ lời mời làm người đại diện hình ảnh cho nhãn hiệu nào.

Tuy nhiên phim của cô ấy năm nào cũng hot, cô ấy giành được vô số giải thưởng, độ nổi tiếng và độ

nhận diện quốc dân vô cùng cao.

"Tôi tin rằng sẽ có không ít người sẽ ngạc nhiên, tại sao tôi lại là người dẫn chương trình." Nguyễn Tây Hạ mỉm cười, "Như chúng ta đã biết, trường Trung học Phổ thông Mộc Anh đã được xây dựng cách đây mười năm, và tôi, là học sinh khóa đầu tiên của trường Mộc Anh. Vì vậy, các bạn phải gọi tôi một tiếng đàn chị đó."

Các học sinh trong hội trường vừa phấn khích vừa phối hợp: "Chúng em chào chị…"

Nguyễn Tây Hạ ngừng lại, trò chuyện một chút sau đó bắt đầu giới thiệu chương trình, cô ấy tuyên bố chương trình biểu diễn của lễ hội học đường chính thức bắt đầu!

"Trường mình lợi hại thật, mời được cả Tây Hạ về..." Sau khán đài, Ninh Hề Nhi cảm thán, Kỷ Dạ Bạch đã thay quần áo hoàng tử có chút đăm chiêu nhìn màn hình tivi phát trực tiếp tình hình bên ngoài, Kỷ Dạ Mặc đang ngồi ở hàng ghế đầu.

Quả nhiên, chị Tây Hạ đến là vì anh trai hắn.

Kỷ Dạ Bạch không biết nhiều về chuyện tình cảm của Kỷ Dạ Mặc và Nguyễn Tây Hạ, nhưng hắn biết

chuyện hai người họ đã dây dưa với nhau mười năm.

Kỷ Dạ Bạch thu hồi ánh mắt, hắn liếc nhìn Ninh Hề Nhi mặc đồ phù thủy.

Bộ váy màu tím nhạt tôn lên làn da trắng như tuyết của cô. Cách trang điểm rất vừa phải, không quá tay khiến cô giống một tinh linh rơi xuống nhân gian hơn là một phù thủy.

Ngây ngô, hoạt bát, xinh đẹp.

"Này, đồ ngốc, chút nữa lúc diễn đoạn đối đầu thì không được túm chân sau của anh đây nghe chưa!" Kỷ Dạ Bạch hung dữ nói.

Ninh Hề Nhi bĩu môi, "Biết rồi mà." Tên ác ma chết tiệt, hừ!

Trên sân khấu, một loạt các tiết mục đặc sắc đã kết thúc, Nguyễn Tây Hạ cầm micro lên sân khấu, "Tiết mục cuối cùng là vở kịch "Người đẹp ngủ trong rừng" đến từ lớp 11S, chúng ta hãy dành những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất dành cho họ."

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, màn che sân khấu được kéo lên, khi tất cả các đạo cụ đã vào vị trí mới lại mở ra một lần nữa.

Khi nhìn thấy Tiêu Hi Thần mặc một bộ váy lộng lẫy, toàn khán phòng lập tức cười ồ! "A ha ha! Tôi có thể nhìn thấy một người đẹp ngủ trong rừng giả!"

"Này? Đó không phải cậu Tiêu sao? Buồn cười chết mất!" "Cảm ơn cậu Tiêu đã cho tôi một liều thuốc bổ!"

Tiêu Hi Thần có thể nghe thấy hết nhưng lời bên dưới sân khấu, cậu ta khóc thầm trong lòng.

Cậu ta hắng giọng: "Hôm nay lâu đài sẽ tổ chức một buổi vũ hội long trọng nhất, liệu có hoàng tử nào thuộc về ta xuất hiện hay không?"

Sau khi tiếng nhạc vang lên, Kỷ Dạ Bạch cao ráo khôi ngô bước lên sân khấu, những tiếng hét điên cuồng vang lên khắp cả khán phòng!

"Cậu Kỷ đẹp trai quá!" "Hoàng tử trong mơ của tôi!" "..."

Cung Tu đóng vai dì ghẻ cũng được hoan nghênh bất ngờ! Bởi vì Cung Tu mặc đồ nữ thật sự quá đẹp!

Sau đó, các nhân vật khác xuất hiện với diễn xuất vô cùng nhập tâm...

Đến cuối vở diễn, tình tiết được mong chờ nhất sắp đến rồi. Hoàng tử hôn người đẹp đang chìm trong giấc ngủ say!
« Chương TrướcChương Tiếp »