Chương 203 : Ngày lễ của trường (3).

Đổng Anh Lạc cười, nhìn người vừa nói kia với ý nghĩ sâu xa.

"Có lẽ tôi không nhớ nhầm..." Nam sinh thầm thì. Cậu chỉ tùy ý nói, nhưng Đổng Anh Lạc lại giống như vô cùng oan ức nói, "Cho nên, cậu nghĩ là tôi ăn cắp ý tưởng của tổ thể dục ư?" Cậu nam sinh ngây thơ, đơn thuần đỏ mặt, "Đổng Anh Lạc, tôi không có ý đó, tôi..." "Đủ rồi! A Lương!" Tổ trưởng không vui, trừng mắt nhìn cậu ta, "Cùng ý tưởng thì nhiều lắm, sao cậu có thể nói Anh Lạc như thế?" A Lương biết gần đây tổ trưởng đang theo đuổi Đổng Anh Lạc, cậu ta nói vậy coi như đυ.ng vào họng súng rồi.

"Ngại quá, Anh Lạc, tôi không có ý gì đâu..." A Lương áy náy nói. Mắt Đổng Anh Lạc đỏ lên, cười dịu dàng nói, "Không sao đâu."

Nụ cười của cô ta như hoa sen sau mưa vậy, sạch sẽ mà xinh đẹp, yếu đuối khiến đàn ông có khát khao

muốn bảo vệ phát ra từ tận đáy lòng!

Tổ trưởng nhìn chằm chằm cô ta, khi phản ứng kịp, ngượng ngùng ho một tiếng, nghiêm mặt nói: "Anh Lạc tài giỏi như thế, sao cô ấy có thể đi chép tranh của tổ thể dục chứ? Tôi lại thấy là tổ thể dục đυ.ng ý tưởng với chúng ta!"

Cậu ta nhấn mạnh chữ "Đυ.ng", mọi người đều nghe ra ý ở ngoài lới trong câu nói này.

A Lương tinh mắt, nhìn thấy hiệu trưởng và phóng viên đi về hướng tổ thể dục bèn đề nghị: "Chúng ta qua đó xem chẳng phải liền biết ư?"

Đổng Anh Lạc cũng nghĩ như vậy, hiệu trưởng và phóng viên đều tới xem báo tường của cô ta trước, giờ lại xem của Ninh Hề Nhi, theo quan niệm ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy Ninh Hề Nhi chép của cô ta!

Huống chi, Ninh Hề Nhi không có căn cứ chứng minh, ý tưởng chủ đề hoa anh đào này chính là của mình!

Bề ngoài Đổng Anh Lạc thể hiện vẻ vô tội, trong lòng thì lại cười lạnh. Cô ta muốn cướp lại mọi thứ thuộc về mình!

Người đàn ông, tình bạn, ánh hào quang xán lạn... Những thứ này đều thuộc về cô ta, Ninh Hề Nhi cùng lắm chỉ xứng làm bàn đạp của cô ta mà thôi!

"Chúng ta đi xem xem cũng tốt." Đổng Anh Lạc dịu dàng nói, nghe tới mức khiến trái tim tổ trưởng

cũng rung động, toét miệng nói, "Đi! Chúng ta cùng đi!"

Lát nữa cậu ta phải trị đám tổ thể dục quê mùa kia, giúp nữ thần trong lòng cậu ta trút giận.

...

Một nhóm người tổ văn nghệ chậm rãi đi tới, lại nhìn thấy cảnh tượng này:

Vài phóng viên của truyền thông điên cuồng chụp ảnh, có một đài truyền hình còn đang phát trực tiếp, kéo Tiêu Hi Thần bắt đầu phỏng vấn.

"Bạn học sinh, ý tưởng này của mọi người xuất phát từ "Sao Hỏa" của KN ư?" Phóng viên kích động hỏi, anh ta từng học chuyên ngành mỹ thuật, là fan cuồng của KN!

Vị họa sĩ này thuộc trường phái ấn tượng, phong cách của các tác phẩm hội họa rất kỳ quái, đẹp đẽ và thay đổi màu sắc tuyệt đẹp, nổi tiếng trên toàn thế giới.

"Hì hì, thực ra tôi không hiểu cái này cho lắm." Tiêu Hi Thần ngay thẳng gãi đầu nói, cậu ta đẩy Ninh Hề Nhi tới trước mặt, "Những bức tranh báo tường này toàn bộ là do bạn Ninh Hề Nhi vẽ, ý tưởng cũng là do bạn ấy nghĩ ra!"

Tất cả phóng viên đều nhắm vào Ninh Hề Nhi, đèn flash tách tách liên tục.

Ninh Hề Nhi đã nhìn thấy đám người Đổng Anh Lạc ở một nơi không xa. Cô đúng mực, nở nụ cười rực rỡ, hào phóng: "Đây là những bức tranh báo tường được vẽ theo một hệ thống ý tưởng sáng tạo, ý tưởng xuất phát từ "Sao Hỏa", thông qua sự đối lập mãnh liệt gam màu lạnh của bầu trời cùng với gam màu nóng của ngọn lửa để thể hiện học sinh trung học phổ thông chúng tôi tích cực hướng về phía trước mà không bị ràng buộc trong những tư tưởng truyền thống. Trường Mộc Anh chúng tôi, bây giờ vẫn là một ngôi sao nhỏ bé, nhưng chúng tôi tin rằng, sẽ có ngày chúng tôi trở thành ngọn lửa thiêu đốt vũ trụ!"

Đoạn giới thiệu khéo léo mà lễ phép này, giành được sự thiện cảm của các phóng viên! Hiệu trường cười tới mức hai mắt híp tịt lại.

Không hổ là cháu dâu của ông cụ Kỷ! Không chỉ vẽ đẹp mà còn giỏi ăn nói.

Những gì cô bé ấy nói cũng có tác dụng lớn trong việc tạo dựng lên hình ảnh của trường Trung học Phổ thông Mộc Anh.

Vẻ mặt của mọi người tổ văn nghệ đều giống như ăn phải ruồi, hoàn toàn không ngờ rằng, người ta 1

không những không chép của họ mà trình độ của người ta còn bỏ xa bọn họ.

Từ ý tưởng, kỹ thuật vẽ, ngụ ý Nếu như đem chủ đề hoa anh đào của báo tường tổ bọn họ ra để so sánh

thì chỉ là múa rìu qua mắt thợ!

Mặt Đổng Anh Lạc vẫn mỉm cười, nhưng thực ra đã sắp cắn vỡ răng rồi!

Con nhỏ Ninh Hề Nhi đáng chết này! Không ngờ nó lại không dùng báo tường cũ mà vẽ lại một loạt tranh khác!

Danh tiếng lại bị cô cướp mất rồi!

"Được rồi, chúng ta về thôi!" Tổ trưởng khó chịu nói, vốn muốn trút giận thay Đổng Anh Lạc, chê cười đám người của tổ thể dục, không ngờ rằng tranh của họ vẽ đẹp thế, nếu tổ văn nghệ vô liêm sỉ mà đi qua, chẳng phải muốn bị người khác cười vào mặt ư?

Giọng Đổng Anh Lạc nhỏ nhẹ, dịu dàng, rất êm tai, "Tổ thể dục làm tốt, là vinh dự của cả trường chúng ta."

"Đúng vậy, Anh Lạc nói rất có lý!"

"Ninh Hề Nhi tài giỏi, Anh Lạc của chúng ta cũng chẳng thua kém gì!" "Anh Lạc, cậu đừng nhụt chí, bọn tớ tin tưởng cậu, cố lên!"

Lúc này, sắc mặt của tổ trưởng mới dịu lại.

Đột nhiên...

A Lương hoảng sợ hét lên, "Sao hôm nay lại mưa thế này?"

Mọi người quay đầu, đúng là thấy tiếng nước tí tách rơi, bắt đầu mưa lất phất rồi.

"Không sao, dự báo thời tiết hôm nay mưa rào, có lẽ một lát là tạnh thôi."

Đổng Anh Lạc nheo mắt, nhìn Ninh Hề Nhi với vẻ lo lắng.

Ninh Hề Nhi nhìn vào mắt cô ta, nở nụ cười hàm ý sâu xa, cao ngạo giống như nữ hoàng vậy, ngay trong đáy mắt đều hiện lên vẻ khinh thường cô ta!

Lúc tổ văn nghệ trở về khu vực của bọn họ, tất cả mọi người đều há hốc miệng.

Báo tường của bọn họ, sao bị dính nước mưa lại bị loang hết rồi? Đã không còn như lúc ban đầu nữa! Mặt tổ trưởng u ám, "M* kiếp! Cơn mưa này..."

Có người cười trên nỗi đau của người khác, "Chúng ta bị như thế này, tổ thể dục cũng chẳng tốt hơn

được đâu!"

Mọi người bỗng hơi đắc ý, tranh của tổ thể dục đẹp như thế, chắc chắc là tốn không ít công sức? Cuối cùng cũng giống như bọn họ, đốt quách cho rồi...

Không ngờ rằng...

Người tới xem tranh của tổ thể dục càng ngày càng nhiều, mà tổ văn nghệ của bọn họ lại không có lấy một người nào ngó ngàng tới.

A Lương khó hiểu, đi tới xem rồi mặt ủ rũ quay về, nơm nớp lo sợ nói, "Báo tường của tổ thể dục không bị ảnh hưởng gì cả..."

"Sao có thể chứ? Cũng không phải chỉ mưa mình chỗ chúng ta!" A Lương xoa đầu, "Mọi người tự đi xem thì biết."

Đổng Anh Lạc không tin, xông tới ngay phía trước.

Sáu bức báo tường lấy chủ đề là "sao hỏa", màu sắc thanh thoát, huỳnh quanh được chiếu rọi dưới ánh

nắng mặt trời vô cùng đẹp mắt!

Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Giờ phút này, nội tâm của những người trong tổ văn nghệ đều sụp đổ. Tiếng giải thích trong veo của Ninh Hề Nhi và những người khác truyền vào tai bọn họ..

"Chúng tôi vật liệu phẩm màu sơn dầu, ở trong còn thêm phẩm màu huỳnh quanh, không những không bị ảnh hưởng của nước mưa mà ánh sáng bức xạ sẽ càng làm tranh nổi bật hơn." Ninh Hề Nhi nhìn về hướng của Đổng Anh Lạc, "Kiến thức đơn giản dầu không hòa tan trong nước này, tôi tin rằng mọi người đều biết nhỉ?"

Toàn bộ thành viên của tổ văn nghệ bỗng có một loại cảm giác bị tát mạnh vào mặt vậy!