Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 198: Chúng ta dừng lại ở đây đi (2).

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ninh Hề Nhi luống cuống che ngực, xấu hổ lúng túng đến nỗi cơ thể đều đỏ ửng lên. "Bắt nạt tôi, anh rất vui ư?"

Giọng nói nghẹn ngào chất vấn, khiến quai hàm Kỷ Dạ Bạch căng cứng. Hắn làm sao có thể vui vẻ!

Hắn! Rất! Đau! Lòng!

Tầm mắt dừng lại trên người Ninh Hề Nhi, hô hấp của hắn nặng nề hơn, hắn dịch tầm mắt đi.

Chết tiệt, hắn không thể tiếp tục nhìn nữa, nếu không, hắn thật sự sợ chính mình sẽ không khống chế được bản thân!

Kỷ Dạ Bạch cầm cái áo khoác kia, đạp cửa đi.

Ninh Hề Nhi ngồi phịch xuống đất, ôm lấy đầu gối, sợ hãi cuộn tròn người lại.

..

Chiếc Cayenne màu đen giống như hòa vào trong màn đêm.

Cửa kính xe hạ xuống, bật lửa tách một tiếng, Kỷ Dạ Bạch đưa tay lên che ngọn lửa, đốt một điếu thuốc.

Ngón tay hắn thon dài, dáng vẻ kẹp điếu thuốc nhìn cực kì đẹp trai anh tuấn, vài sợi tóc rối trên trán rủ xuống khiến khí chất cả người hắn thêm một chút uể oải cùng lưu manh.

Kỷ Dạ Bạch híp mắt, liếc nhìn cửa sổ của căn hộ chung cư.

Vì ngại mặt mũi nên hắn không cách nào đi vào, nhưng lại không nỡ bỏ đi.

Điều có thể làm, cũng chỉ là theo dõi cô như thế này thôi.

Hơn nữa, hắn biết hút thuốc cũng bởi vì Ninh Hề Nhi. Khi đó hắn hút rất ác, một ngày hút ít nhất hai, ba bao, gần như nghiện. Nhưng mỗi lần ở trước mặt Ninh Hề Nhi, hắn vẫn luôn có thể kiềm chế chính mình, dù cho muốn hút, cũng sẽ cố nhịn.

Tiêu Hi Thần từng đùa rằng, Ninh Hề Nhi chính là nhược điểm của hắn.

Đâu chỉ là nhược điểm, cô ấy là khắc tinh, là uy hϊếp, là vảy ngược, là tình yêu không thể quên mà hắn mãi không vứt bỏ nổi.

Hút từng điếu rồi lại từng điếu thuốc, ánh lửa đỏ rực lập lòe, cả đêm không tắt.

..

Bầu trời sáng choang, ánh mặt trời xán lạn.

Ninh Hề Nhi bước vào phòng học, lại phát hiện bàn học của mình biến mất!

"Ơ?" Vẻ mặt cô ngỡ ngàng, Giản Nghi Tuyết yếu ớt nhỏ giọng nói, "Ninh Hề Nhi, cái bàn của cậu ở

đằng sau..."

Ninh Hề Nhi nhìn về phía cuối lớp học, chỉ thấy cái bàn của cô lẻ loi nằm ở cuối lớp, nhìn qua giống như bị cả lớp xa lánh.

Cô có làm mất lòng người nào à? Sao lại chuyển bàn học của cô đi?

"Ai làm?" Cô nắm chặt tay.

Cậu Kỷ ngồi ở vị trí của mình, giơ chân bắt chéo, vừa đẹp trai vừa ngầu, "Anh đây kêu người chuyển đi

đấy, sao? Có ý kiến?"

Tên ác ma này?

Đồ chó!

"Ghét tôi nói thẳng là được, cần gì phải làm cái hành động ngây thơ giống như học sinh tiểu học như thế này?" Con ngươi trong veo của Ninh Hề Nhi tràn đầy bướng bỉnh, "Tôi rời khỏi lớp S là được chứ gì, đỡ khiến cậu Kỷ phải ngứa mắt!"

Cô cố sức chuyển cái bàn học của mình đi về phía cửa lớp, bàn tay đặt trên bàn của Kỷ Dạ Bạch nắm chặt thành nắm đấm, các khớp xương phát ra tiếng "Rắc rắc".

Nhóc con thối tha! Đồ con gái chết bầm! Cứng đầu cái chứ gì?

Cả lớp S đều chìm trong khϊếp sợ, không ai dám nói gì, sợ không cẩn thận chọc phải cậu Kỷ! Ninh Hề Nhi chuyển bàn học, tùy tiện tìm một lớp học ngồi vào cuối lớp.

Trải qua chuyện lần trước cậu Kỷ ra mặt vì cô, mọi người đều biết Ninh Hề Nhi không dễ chọc, cho nên từ giáo viên cho tới học sinh, đối với việc cô đổi lớp cũng không dám nói gì.

Vào giờ nghỉ giữa giờ học.

Kỷ Dạ Bạch đi tới, lạnh lùng hỏi Tiêu Hi Thần, "Cậu không đi toilet à?"

Mặt Tiêu Hi Thần đần ra, khi nào thì anh Kỷ có thói quen hẹn nhau đi toilet cùng cậu? Ý, chẳng lẽ muốn so kích cỡ lớn nhỏ với cậu ta à... Khụ khụ khụ...

Thành Du Nhiên ho khan một tiếng, giọng nói vừa đủ cho hai người họ nghe được, "Tiểu Tuyết, cậu có biết Hề Nhi chạy tới lớp F rồi không?"

Tiêu Hi Thần bỗng hiểu ra, giác ngộ rồi, "Anh Kỷ, em muốn đi!"

Còn phải đi cái đến cái toilet nào mà cậu cần phải đi ngang qua lớp F kia nữa kìa!

Kỷ Dạ Bạch kiêu căng ngạo mạn nói, "Muốn đi còn không nhanh lên?"

"Xong liền! Em dẫn đường cho!" Tiêu Hi Thần vừa lảm nhảm vừa dẫn Kỷ Dạ Bạch đến lớp F.

Lớp F, là lớp kém nhất ở trường Trung học Phổ thông Mộc Anh. Người vào lớp này, quá nửa là con nhà giàu mới nổi, hoặc là con cháu nhà giàu có thành tích cực kém.

Ở trong bầu không khí âm u rối loạn này, Ninh Hề Nhi giống như không bị điều gì làm phiền hết, đeo tai nghe, im lặng làm bài thi.

Kỷ Dạ Bạch đứng ngoài hành lang, xuyên qua cửa sổ dùng ánh mắt phức tạp khó hiểu nhìn Ninh Hề Nhi.

Muốn tới gần, lại sợ chính mình sẽ tổn thương cô. Trong lớp.

Một tên mặc quần áo như mấy tên công tử bột gõ bàn học Ninh Hề Nhi. Ninh Hề Nhi gỡ tai nghe xuống, "Có chuyện gì không?"

Tên đó mặc đồng phục học sinh nhưng cà vạt lại thắt thành bông hoa, gã cười với Ninh Hề Nhi, "Tôi có một đề không biết làm, cậu có thể giảng giúp tôi được không?"

Ninh Hề Nhi muốn xây dựng quan hệ tốt với bạn học, nên gật đầu, cầm lấy cuốn sách ôn tập trong tay gã.

Nhìn lướt qua, cô sắp xếp lại suy nghĩ, giảng bài cho cái gã thắt cà vạt thành bông hoa nghe.

Tên thắt cà vạt hình bông hoa nghe giảng, thực tế ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn chân của Ninh Hề Nhi.

Thời tiết dần ấm áp, Ninh Hề Nhi chỉ mặc mỗi cái váy đồng phục, lộ ra cẳng chân thẳng tắp mảnh khảnh, mắt cá chân nhỏ xinh trắng nõn, vừa khéo léo vừa đẹp mắt.

Tên thắt cà vạt hình bông hoa liếʍ môi dưới, cố ý "A" một tiếng, "Rớt bút rồi!"

Gã khom lưng ngồi xổm xuống, chuẩn bị giả bộ nhặt bút để sờ soạng chân Ninh Hề Nhi, vuốt ve một chút em gái xinh đẹp này...

"Cái tay này, mày không cần nữa đúng không?"

Giọng nói lạnh lẽo giống như làn nước trên dòng sông băng, phối hợp với khuôn mặt anh tuấn sa sầm lạnh lẽo kia, cực kì giống ma vương vừa thoát ra khỏi địa ngục!

Tên thắt cà vạt hình bông hoa thấy người đến là Kỷ Dạ Bạch, sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt hoảng hốt, "Cậu Kỷ "

Kỷ Dạ Bạch giơ chân giẫm mạnh xuống chân gã. Tên thắt cà vạt hình bông hoa hét thảm, nghe còn thảm thiết hơn cả tiếng heo bị chọc tiết.

"Kỷ Dạ Bạch! Anh mau dừng tay lại!" Ninh Hề Nhi đứng dậy, "Anh ghét tôi thì cứ ra tay với tôi này,

đừng có đánh người vô tội!"

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch âm u lạnh lẽo, con ngươi âm trầm nhìn thẳng vào Ninh Hề Nhi, "Đồ

đần!"

Đồ ngu ngốc này, nếu hắn không đến, cô đã bị sàm sỡ rồi biết không hả?

Trên thế giới này, người có thể chạm vào cô chỉ có thể là Kỷ Dạ Bạch hắn! Người khác ai cũng không

được đυ.ng vào!

"Chê tôi đần, thì tránh xa tôi ra! Miễn cho bị lây bệnh!"

Kỷ Dạ Bạch chán nản, đồ đàn bà ngu ngốc, thực sự nghĩ rằng hắn không làm gì cô được chắc?

Kỷ Dạ Bạch xốc ngang cô lên, khiêng cô lên trên vai, lạnh lùng liếc cái tên thắt cà vạt hình bông hoa

dưới đất, "Dám chạm vào người phụ nữ của anh đây, gan mày cũng to đấy nhỉ?"

"Cậu Kỷ, tôi không dám, tôi chưa có đυ.ng tới! Thật sự chưa có!" Tên thắt cà vạt hình bông hoa nâng tay của mình lên, "Tôi chỉ muốn sờ chân của cô ấy một chút thôi, chứ không còn suy nghĩ méo mó nào hết..."

"F*ck!" Kỷ Dạ Bạch thấy gã còn dám nói ra, lại đạp gã một cước, mới khiêng Ninh Hề Nhi giận dữ rời

đi.

Ninh Hề Nhi nằm sấp trên vai hắn, ngẩn ngơ.

Không phải Kỷ Dạ Bạch đang tùy tiện đánh người, mà là... Đang giúp cô đánh tên háo sắc muốn sàm sỡ cô kia ư?

Sải bước đi ngang qua cả nửa cái trường học, Kỷ Dạ Bạch không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người, khiêng Ninh Hề Nhi đến văn phòng của tổ thể dục, ném người lên sofa, ngón tay thon dài bắt đầu tháo cà vạt.

Tư thế của hắn, vừa quyến rũ vừa gợi cảm, chỉ một ánh mắt, cũng có thể khiến cho con người ta chết chìm trong đó.

"Anh dẫn tôi tới nơi này để làm gì..." Ninh Hề Nhi yếu ớt hỏi.

Kỷ Dạ Bạch cười cợt nói, "Yên tâm, không phải để "làm" em mà là làm chuyện nghiêm túc!"
« Chương TrướcChương Tiếp »