Chương 180: Hề ngốc nguy cơ bị hãm hại (5).

Diệp Thiển Hạnh đau đớn ngả về phía sau, trượt chân, cô trợn tròn mắt vươn tay về phía Mộc Y Tinh, "Chị Y Tinh, em bị chuột rút rồi, chị đỡ em chút!"

Mộc Y Tinh không chỉ không đỡ, ngược lại buông tay, khinh thường nói, "Ai biết cái loại người tới từ ổ

chuột như cô có mang theo vi khuẩn hay không, chạm vào tôi còn ngại bẩn tay... A!"

Cô ta hét một tiếng thảm thiết, trơ mắt nhìn Diệp Thiển Hạnh trước mặt còn đang sống sờ sờ ngã xuống!

Từ tầng 20 ngã xuống, chỉ trong giây lát. "Bộp!"

Một tiếng vang thật lớn, ngay theo đó là những tiếng thét chói tai liên tiếp! "A... Có người nhảy lầu!"

Mộc Y Tinh mặt trắng bệch, "Tôi không cố ý... không cố ý..."

Nếu không phải vừa rồi cô ta túm tóc Diệp Thiển Hạnh, nếu không phải cô ta đột nhiên buông tay, Diệp Thiển Hạnh sẽ không mất cân bằng mà ngã xuống...

"Không, không phải mình làm, là do cô ta tự sát! Đúng, cô ta tự sát!" Mộc Y Tinh vỗ vỗ mặt mình tự thôi miên, "Mình tới khuyên cô ta nhưng cô ta không thèm nghe, rồi nhảy xuống, đúng, chính là như vậy!"

Dù sao trên sân thượng cũng không có camera, không ai biết được chân tướng!

"Ha ha..." Một tiếng cười vui vẻ khiến Mộc Y Tinh sợ tới mức mềm nhũn cả chân, khụy ngã xuống đất, đưa mắt kinh hoảng nhìn về phía cửa sân thượng.

Đổng Anh Lạc nhẹ nhàng bước tới, đi tới trước mặt cô ta, uyển chuyển tựa như một nữ hoàng cao cao tại thượng, "Thế... sau này mọi chuyện cô đều phải nghe tôi rồi, Mộc, Y, Tinh!"

...

"Cạch!"

Điện thoại trong tay Ninh Hề Nhi rơi xuống, không dám tin rằng có người dám nhảy từ tầng 20 xuống. Bảo vệ trường vội vã chạy tới, âm thanh còi cảnh sát và cấp cứu từ xa truyền tới.

Trong đám đông, không biết có ai kêu lên, "Người nhảy lầu chính là lớp S Diệp Thiển Hạnh!" Không ít bạn nữ sợ quá khóc luôn, Ninh Hề Nhi hốc mắt cũng đỏ lừ, siết chặt tay Thành Du Nhiên. Một sinh mệnh, cứ như thế mà rời xa trước mặt mọi người.

Diệp Thiển Hạnh đã chết.

Trong trường đủ các loại tin đồn, nhanh chóng lan truyền, diễn biến, bầu không khí sợ hãi bao trùm cả ngôi trường...

Nhân viên nhà trường chịu áp lực, dùng radio thông báo: "Cho nghỉ một tuần."

...

Trong lớp học lớp S, mọi người nhao nhao sắp xếp sách vở, cả lớp loạn thành cái chợ.

Thời Niệm Sơ trấn an lớp học, "Mọi người không nên nghĩ linh tinh, về nhà nghỉ ngơi cho tốt." Giản Nghi Tuyết mắt đỏ lừ hỏi, "Thầy ơi, sao bạn Diệp Thiển Hạnh lại nhảy lầu ạ?"

Thời Niệm Sơ mím môi, "Sự tình vẫn còn đang điều tra."

Ngoài cửa bỗng truyền đến một giọng nói uy nghiêm mạnh mẽ, "Ai là Ninh Hề Nhi?" Mọi người đồng loạt nhìn qua, thấy một người đàn ông cao lớn mặc đồ cảnh sát đang nghiêm mặt hỏi.

Tầm mắt của mọi người đồng loạt đưa về phía Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi mặc dù khó hiểu nhưng vẫn đứng dậy, "Dạ là em, xin hỏi tìm em có việc gì ạ?"

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, "Ninh Hề Nhi, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan tới cái chết của

Diệp Thiển Hạnh! Xin mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát điều tra!"

Lời nói vừa dứt, cả lớp S lập tức ồn ào!

"Gì cơ? Ninh Hề Nhi có liên quan tới cái chết của Diệp Thiển Hạnh?" "Chẳng lẽ cô ta hại chết Diệp Thiển Hạnh sao?"

"Không có lửa làm sao có khói, cảnh sát cũng tìm tới đây rồi, chắc chắn là thật!"

Ninh Hề Nhi nắm chặt tay, rốt cuộc sao lại thành thế này? Vì sao cánh sát lại tới tìm cô?

Thời Niệm Sơ nhíu mày, "Học trò của tôi, không có chứng cớ, các người không thể tùy tiện dẫn đi!"

"Đây là chứng cớ!" Người đàn ông lấy ra một chiếc túi nhựa trong, "Đây là di thư của Diệp Thiển Hạnh, trên đây viết Ninh Hề Nhi từng nhiều lần sử dụng bạo lực học đường với cô ta, bức bách cô ta cùng đường, nên cô ta mới tự sát!"

"Chỉ dựa vào đây mà đã kết luận, làm ăn hời hợt quá thể!" Thời Niệm Sơ tranh luận bảo vệ Ninh Hề Nhi.

Thành Du Nhiên phẫn nộ vỗ bàn, "Chú cảnh sát! Cháu là bạn của Ninh Hề Nhi, từ trước tới giờ chưa từng thấy cậu ấy bắt nạt ai! Di thư này chắc chắn là làm giả!"

"Có phải giả hay không sẽ có chuyên gia xem xét." Người đàn ông nhíu mày, "Chúng tôi không chỉ có vật chứng mà có cả nhân chứng!"

Cả lớp S đều ngừng thở.

Mộc Y Tinh khóc đỏ lừ mắt xuất hiện ở cửa.

"Tôi là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của Thiển Hạnh... Tôi lên sân thượng khuyên cô ấy,

nhưng cô ấy nói, Ninh Hề Nhi khiến cô ấy không sống nổi nữa, tôi cản thế nào cũng không được, cô ấy liền... liền nhảy xuống trước mặt tôi... Hu hu hu..."

Cô ta khóc vô cùng chân thật, đau thương không dứt, khiến các bạn nữ trong lớp cũng rơi nước mắt theo.

"Ninh Hề Nhi! Cô quá đáng quá rồi đấy!" "Đồ hung thủ gϊếŧ người!"

"Người tốt như Thiển Hạnh, cô đã hại chết cậu ấy cô biết chưa!" "..."

Ninh Hề Nhi lướt nhìn cả lớp, những người chửi cô kinh nhất chính là những người bình thường hay

bắt nạt Diệp Thiển Hạnh.

Lúc Diệp Thiển Hạnh còn sống, bọn họ tùy ý chửi bới, lúc Diệp Thiển Hạnh chết rồi, bọn họ lại trước sau đồng lòng bênh vực lẽ phải.

A, mỉa mai sao?

"Ninh Hề Nhi! Theo chúng tôi đi!"

"Vâng ạ." Giọng Ninh Hề Nhi bình tĩnh, cây ngay không lo chết đứng, cô không sợ cảnh sát điều tra.

Thành Du Nhiên nóng nảy túm lấy tay cô, "Hề Nhi, cậu đừng đi... Cậu Kỷ giờ không ở trong thành phố Anh Đào, nhỡ cậu xảy ra chuyện gì..."

Ý của Thành Du Nhiên, Ninh Hề Nhi hiểu.

Du Nhiên đang sợ Kỷ Dạ Bạch không tới kịp, không cứu được cô.

Ninh Hề Nhi cười cười an ủi cô ấy, "Không sao đâu, điều tra xong, chứng minh được sự trong sạch của

tớ, tớ sẽ quay lại."

Cô bước tới cửa nhìn Mộc Y Tinh, thấy Mộc Y Tinh vốn đang khóc thảm thiết vậy mà lại nở một nụ cười với cô. Khıêυ khí©h, đắc ý, khinh thường.

Lòng Ninh Hề Nhi chợt chìm xuống đáy, cô mơ hồ cảm thấy chuyện này không khỏi có liên quan tới Mộc Y Tinh!

Cổ tay bỗng bị một bàn tay to túm lấy!

Đưa mắt chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú đen sì của Kiều Nam Thành, cậu ta đằng đằng sát khí, "Không, không được mang cậu ấy đi!"

"Bạn học sinh này, cậu đang gây cản trở công vụ đấy!" Người đàn ông nhíu mày tức giận. Kiều Nam Thành chẳng để vào mắt, vội vã nói với Ninh Hề Nhi, "Có, có tớ, ở, đây, không sợ "

Ninh Hề Nhi chua xót, tên ngốc Kiều Kiều này...