Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 167: Người đàn ông này từng thuộc về tôi (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ninh Hề Nhi."

Hai người cùng bắt tay, Ninh Hề Nhi bắt đầu quay sang sứa soạn đồ dùng, lại ngó thấy Đổng Anh Lạc hơi trù trừ, dường như cô ta muốn nói gì đó.

"Cậu à, cậu còn có việc gì sao?" Cô hỏi.

Đổng Anh Lạc ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống: "Chuyện này, cậu à, cậu có thể chuyển xuống chỗ phía dưới không?"

"Hả?"

"Tôi muốn ngồi ở đây." Đổng Anh Lạc cất giọng hòa nhã, nhưng lời nói ra thì chẳng dễ nghe là bao: "Cậu ngồi ở chỗ nào, không phải cũng như nhau cả à?"

Ninh Hề Nhi nheo mắt lại.

Hơ, cô ta tưởng cô ta là ai chứ?

"Nếu tôi không nhường thì sao?" Ninh Hề Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, vẻ rực rỡ này, chớp mắt khiến cho nụ cười của Đổng Anh Lạc chẳng khác gì tinh tinh làm dáng.

Đổng Anh Lạc đứng hình một giây, sắc mặt cứng lại, xem ra, cô gái này không phải bánh bao mềm dễ xơi rồi.

"Tôi còn tưởng cậu biết… biết tôi là ai!" "Tại sao tôi phải biết cậu là ai?"

Ninh Hề Nhi cảm thấy người này thật khó hiểu, cô chăm chú nhìn khuôn mặt cô ta một lát, đột nhiên cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó...

Anh Lạc!

Cô gái này, chính là Anh Lạc kia đó!

Đổng Anh Lạc thu gọn nét mặt biến hóa của cô vào đáy mắt, tự tin cười nói: "Xem ra cậu biết tôi là ai rồi."

Cô ta đứng ngăn giữa cửa sổ bên trái Ninh Hề Nhi, nhìn bóng người cao lớn đang tiến đến gần trên hành lang, ánh mắt đẹp đượm buồn, toát lên vẻ đau thương: "Người đàn ông này, từng thuộc về tôi, nhưng bây giờ, cậu ấy đang ở chung một chỗ với cậu."

Ninh Hề Nhi bị câu nói này làm chua phát ói, hảo cảm đối với Đổng Anh Lạc nhất thời biến mất sạch. Cô mân mê ngón tay, lơ đãng nói: "Cho nên, cậu muốn tranh giành người ấy với tôi?"

Sống lưng Đổng Anh Lạc thẳng tắp: "Chẳng qua cậu chỉ chiếm được ưu thế lúc tôi không ở đây một năm, bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu!"

"A." Ninh Hề Nhi ngước lên, nhìn chằm chằm Đổng Anh Lạc: "Bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của Kỷ Dạ Bạch rồi."

"Cậu có ý gì?"

"Nếu cậu đã biết người ấy và tôi đang ở bên nhau, vậy thì còn nói muốn "cạnh tranh công bằng" làm gì, xin lỗi nhé, cái cạnh tranh công bằng ấy của cậu, có tên khác là người thứ ba chen chân vào đấy! Cậu bằng lòng làm bồ nhí là chuyện của cậu, nhưng muốn bày trò giật bồ của tôi…"

Ninh Hề Nhi chớp mắt khıêυ khí©h: "Đồ của tôi, tôi không muốn, cũng sẽ không cho người khác! Cậu muốn tự đoạt lấy, thì tôi… theo tới cùng!"

Vừa mới dứt câu, Kỷ Dạ Bạch và giáo viên Chủ nhiệm Thời Niệm Sơ cùng bước vào phòng học.

Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy bóng dáng Đổng Lạc Anh, tròng mắt đen nheo lại trong phút chốc. 2

"Bạn học này, em không phải là người của lớp chúng tôi nhỉ?" Giọng ôn hòa của Thời Niệm Sơ vang lên.

Đổng Lạc Anh kinh ngạc kêu "A" một tiếng.

Không thể nào, không phải cô đã thi vào trường cấp III này rồi à?

Thời Niệm Sơ nhìn lướt qua thẻ học sinh của cô ta, cầm điện thoại di động lên tra trên hệ thống giảng dạy một chút: "Bạn học, em đã tham gia thi kỳ thi của học sinh chuyển trường rồi nhỉ? Thành tích của em, chỉ có thể học lớp A."

Cả lớp nhất thời xôn xao hẳn lên, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Đổng Anh Lạc.

Đổng Anh Lạc gượng gạo lúng túng, cô ta nghe nói Kỷ Dạ Bạch học lớp S, cho nên chạy thẳng tới đây, nào ngờ cô ta không thi đậu?

Cô ta lộ ra ánh mắt khẩn cầu hướng về phía Kỷ Dạ Bạch.

Hắn sẽ giúp cô nhỉ, trường này do ông Kỷ xây cho hắn, chỉ cần hắn nói một câu, cô ta có thể ở lại! Kỷ Dạ Bạch sải bước đi qua.

Dáng người hắn vô cùng cao, thon dài tựa cây trúc, cả người toát ra khí chất ngang ngược lạnh lùng, khí thế đủ để nghiền nát tất cả mọi người trong lớp! Từng bước, từng bước một... Ngày một gần hơn...

"Kỷ Dạ Bạch " Đổng Anh Lạc tràn đầy hy vọng mà gọi tên hắn.

Hắn nhất định sẽ nể tình xưa nghĩa cũ! Nhất định sẽ giúp cô!

Đổng Anh Lạc thầm suy nghĩ trong lòng.

Kỷ Dạ Bạch mặt vô cảm, giọng nói vẫn đều đều yên ả như một đầm nước sâu thẳm không một gợn sóng: "Cô chắn đường tôi rồi."

Đôi mắt xinh đẹp của Đổng Anh Lạc bỗng trợn to!

Thời Niệm Sơ đứng trên bục giảng nghiêm trang nói: "Bạn gái kia, mong em ra khỏi lớp chúng tôi, đừng gây ảnh hưởng đến giờ học của lớp chúng tôi nữa." Trước ánh mắt của mọi người, mặt Đổng Anh Lạc đỏ rực lên! Cô ta không ngờ, Kỷ Dạ Bạch sẽ không giúp đỡ cô ta!

Có thể cô ta chưa hề nghĩ suy nghĩ đến chuyện, dựa vào đâu mà Kỷ Dạ Bạch phải giúp cô ta chứ?

Người trong lớp bắt đầu ồn ào… "Này, người của lớp A, ra ngoài đi!"

"Lớp S không phải là nơi cậu muốn là đến được đâu!"

"Choáng thật, chán chẳng buồn nói, tưởng là mình cứ xông vào được lớp S là được giữ lại à? Nực cười "

Đổng Anh Lạc xấu hổ muốn chết, cô ta đã từng được tất cả mọi người cho là bạn gái của Kỷ Dạ Bạch. Khi ấy, cô ta vô cùng rạng rỡ, con đường rộng mở, hưởng thụ đãi ngộ cao ngất ngưởng như công chúa.

Còn hôm nay, thế nhưng giờ đây thế giới của cô ta đã bị đánh trở về nguyên hình nguyên dạng, biến thành một con vịt xấu xí, ai cũng có thể quát mắng đánh đập!

Tất cả mọi thứ Đều do đứa con gái mang tên Ninh Hề Nhi này phá hỏng!

Cô ta phẫn uất liếc về phía Ninh Hề Nhi, tay túm chặt vạt váy đồng phục, chạy ra khỏi lớp S trong tiếng cười nhạo của mọi người!

Thời Niệm Sơ vẫy vẫy tay: "Mọi người trật tự, tiết đầu tiên là Ngữ văn, mọi người lấy sách ra chuẩn bị bài, thầy sẽ dạy ngay đây."

Thầy giáo rất có uy tín trong lớp, học sinh nam rất tin phục thầy, học sinh nữ lại rất mê mẩn, thầy vừa mở miệng, đám học sinh lớp S vốn khiến cho giáo viên trong khoa nhức đầu, nay lại ngoan ngoãn lấy bài vở ra. Bên cứa sổ, khí áp thấp vẫn duy trì như cũ.

Kỷ Dạ Bạch mới ban nãy còn ngang ngược lạnh lùng, lúc này đã chọc chọc tay Ninh Hề Nhi. "Giận à?"

Ninh Hề Nhi hừ một tiếng, không thèm để ý tới hắn. Đối với kẻ địch, đương nhiên phải vô tình như cuồng phong vũ bão. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là cô sẽ không để ý đến chuyện Đổng Anh Lạc xuất hiện!

Kỷ Dạ Bạch kiên nhẫn chọc vào tay cô thêm mấy cái: "Heo Ninh à, Hề ngốc, tiểu tiên nữ, cậu để ý tôi một chút đi!"

Ninh Hề Nhi chu đôi môi nhỏ, sắc anh đào hiện trên bờ môi đầy đặn no đủ, khiến người khác không nhịn được mà muốn hung hăng giày xéo, thưởng thức sự ngọt ngào của cô.

Cô quay mặt né tránh, cầm điện thoại ra nghịch, bỏ mặc không quan tâm tới Kỷ Dạ Bạch.

Nhàm chán mở tất cả các phần mềm ra một lượt, mở qua hòm thư, Ninh Hề Nhi phát hiện bên trong có thư mới gứi đến.

Tựa đề thư đã lập tức thu hút sự chú của cô! "Bạn gái cũ của cậu Kỷ, video dưới đây"

Ninh Hề Nhi không kiềm chế được liền ấn mở video.

Xem xong, trong lòng tựa như bị một tảng đá lớn nén xuống, đè nghiến phát đau...

Hóa ra, hai người họ đã gặp nhau... Còn là vào thời điểm cô không biết gì...

Tận đáy lòng chợt nảy sinh một loại cảm giác bị phản bội.

Ninh Hề Nhi úp ngược điện thoại di động lên bàn, mặt mũi sưng sỉa tức giận thấy rõ. Cốc cốc…

Tiếng gõ cứa sổ vang lên, Ninh Hề Nhi ngẩng đầu, ngón tay vừa trắng vừa thon của Ngôn Dịch Thâm hẵng còn chạm lên cửasổ.

Con ngươi màu hổ phách khúc xạ dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, một khi cười lên, ánh mắt sẽ cong cong nheo lại, hệt như một chú mèo vô hại.

"Bạn Ninh, lại gặp nhau rồi, hôm nay có thời gian không, tôi mời em một bữa?"

Không đợi Ninh Hề Nhi trả lời, Kỷ Dạ Bạch đã ngang ngược từ chối thẳng thừng: "Không có!" Ninh Hề Nhi hết lần này tới lần khác đối chọi với hắn, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Có!"

Ngôn Dịch Thâm đầy hứng thú nhìn phản ứng của hai người, nháy mắt với Ninh Hề Nhi: "Tan học tôi đến tìm em…"

Gã vừa cất bước đi khỏi, cậu Hai nào đó đã cất giọng ủ dột: "Em dám đi thử xem!"
« Chương TrướcChương Tiếp »