Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 163: Chiến tranh lạnh (1).

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô nhóc nổi điên lên trong nháy mắt đã khiến hai người đàn ông im lặng.

"Cung Tu, tôi không thừa nhận cậu là anh tôi, cho nên cầu xin cậu, đừng dùng thân phận anh trai với tôi!"

"Anh là vì tốt cho em..."

"Cái "tốt cho em" của cậu, tôi không muốn!" Ninh Hề Nhi hất tay gã ra, "Thật xin lỗi, chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình quyết định."

Kỷ Dạ Bạch nhếch mép, lười biếng nhìn cô vợ nhỏ đang xù lông nhà mình. Nhưng mà, câu nói kế tiếp của Ninh Hề Nhi, khiến sắc mặt của hắn đen lại. "Tôi sẽ chuyển ra khỏi nhà họ Kỷ."

Chết tiệt! Con nhóc thối này có biết mình đang nói cái gì không vậy?

"Thật ư?" Đôi mắt hoa đào của Cung Tu hiện lên ánh sáng kinh ngạc vui mừng, "Anh đón em về nhà."

"Nhưng tôi cũng không định quay về nhà họ Ninh."

Ngay sau đó, Cung Tu "Ơ" một tiếng, kinh ngạc nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi.

"Chính tôi tìm chỗ ở, không cần các người lo lắng!" Ninh Hề Nhi nói như đinh đóng cột, cô bỗng cảm giác bên cạnh truyền đến hơi thở lạnh lẽo...

Sợ hãi quay đầu lại, Ninh Hề Nhi liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn kiêu ngạo nghiêm nghị của Kỷ Dạ Bạch, cô thầm nói một tiếng: thôi xong!

...

Tại nhà họ Kỷ…

Ninh Hề Nhi nơm nớp sợ hãi bước từng bước chân nhỏ, nhắm mắt đi theo đằng sau Kỷ Dạ Bạch.

Hắn một cước đá văng cứa phòng ngủ, kéo lỏng cà vạt, ánh mắt u ám, cả người toát ra hơi thở người sống chớ gần.

Ninh Hề Nhi từng nghĩ tới, khi cô nói muốn dọn ra ngoài, Kỷ Dạ Bạch sẽ tức giận, nhưng không ngờ sẽ đáng sợ như vậy!

"Kỷ Dạ Bạch Em không có ý gì khác, cũng không phải chê mọi người trong nhà họ Kỷ đối xứ không tốt với em. Nhưng mà, em ở trong nhà của anh, thực sự không được tốt cho lắm... Cho nên em..

"Cho nên em muốn chuyển ra ngoài?" Kỷ Dạ Bạch mạnh mẽ ngắt lời cô, "Ninh Hề, anh nói, anh sẽ giải quyết!"

Hắn không muốn để Ninh Hề Nhi dọn ra ngoài, hoàn toàn không muốn! Ninh Hề Nhi bất lực nắm góc áo.

Có mấy lời, vốn là khó mở miệng.

Cô không có nhà, nỗi sợ hãi của cô không thể kể với người nào.

Cô không dám quá ỷ lại vào Kỷ Dạ Bạch, bởi vì cô quá hiểu cái cảm giác mất đi. Cô không có cảm giác an toàn, nhưng hắn không biết.

"Em chỉ là không muốn làm phiền anh nữa." Cô cố lấy can đảm mở miệng.

Cổ họng Kỷ Dạ Bạch nhấp nhô, l*иg ngực phập phồng, bàn tay buông thõng bên người đã nắm chặt thành nắm đấm.

Đứa con gái chết tiệt này, cô không biết những lời này của cô làm tổn thương người khác như thế nào sao?

"Không muốn làm phiền", cô muốn vạch rõ ranh giới với hắn sao?

Sự ngột ngạt tích tụ trong l*иg ngực bộc phát, "Muốn đi thì đi nhanh lên, đừng làm vướng mắt anh đây!"

Hắn thô lỗ đẩy Ninh Hề Nhi ra, sải bước đi ra cứa. Sau đó rầm một tiếng đóng sầm cứa lại.

Ninh Hề Nhi chân tay luống cuống muốn đuổi theo, đi đến cạnh cứa lại dừng chân lại.

Cảnh tượng này... Thật là giống với năm đó...

Lúc đó, Kỷ Dạ Bạch cũng chỉ vào mũi cô kêu cô cút, bây giờ có được xem là lịch sứ lặp lại không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hàng mi như cây quạt nhỏ liên tục run rẩy, cô sụt sịt yên lặng lấy va li ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Không thu dọn thì không biết, vừa thu dọn liền giật mình, khi đến mình chẳng mang đi cái gì, lúc đi mới phát hiện, cô ở nhà họ mua thêm nhiều thứ như vậy...

Ở lan can cầu thang, Kỷ Dạ Bạch đi tới đi lui nhiều lần cũng không thấy Ninh Hề Nhi đuổi theo, hắn tức giận lại trở về phòng ngủ.

Vừa hay nhìn thấy Ninh Hề Nhi đang kéo vali đi ra.

Trong nháy mắt, hắn nghe được giọng nói khàn đυ.c của mình, "Đi rồi thì cũng đừng trở về nữa!"

Khuôn mặt Ninh Hề Nhi càng tái hơn, cô cắn chặt môi đi thẳng về phía trước, không muốn quay đầu lại…

Dưới nhà, quản gia thấy vậy nên nghĩ là đôi tình nhân nhỏ cãi nhau, hơn nữa cậu chủ có vẻ đang rất tức giận, ông suy nghĩ cho an toàn của Ninh Hề Nhi bèn cung kính tiễn cô, "Cô Ninh, tôi kêu lái xe đưa cô đi."

Kỷ Dạ Bạch mặt mày căng cứng nhìn chiếc xe chở Ninh Hề Nhi càng ngày càng chạy xa, hắn thấp giọng chứi một tiếng, "Con nhóc ngu ngốc Ninh Hề Nhi! Em đừng có nghĩ anh đây sẽ đi tìm em!"

Hắn xoay người trở về phòng ngủ, trong phòng thiếu đồ đạc của Ninh Hề Nhi bỗng trở nên trống vắng hơn, không có chút sức sống nào.

Kỷ Dạ Bạch mặt mũi sầm sì, nằm trên giường, trên gối còn thoang thoảng mùi hương thơm ngát của Ninh Hề Nhi.

Đó là mùi sữa tắm hương chanh hắn dùng chung với cô, nhưng mùi hương của cô lại ngọt ngào hơn hắn.

Hắn bực bội trở mình, tức giận quăng gối đầu của Ninh Hề Nhi xuống đất, "Người đi rồi còn để gối ở lại, con nhóc thối tha!"

Vài giây sau, Kỷ Dạ Bạch nhảy xuống giường, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn chằm chằm cái gối đầu bị giày vò thê thảm kia, giọng nói trầm thấp xen chút uất ức, "Ninh Hề Nhi, sao em lại đi thật chứ..."

Tại nơi Ninh Hề Nhi chuyển tới…

Ninh Hề Nhi tắm rứa rồi nằm im không nhúc nhích trên cái giường lớn.

Cô cũng không biết mình có phải đã làm sai rồi hay không, chỉ cần nghĩ tới mấy câu tàn nhẫn của Kỷ Dạ Bạch, trong lòng lại cực kì khó chịu.

"Đừng nghĩ nữa! Ngủ thôi!" Cô lắc lắc đầu, chui vào trong chăn, cố gắng nhắm mắt ngủ.

Qua một lúc lâu, Ninh Hề Nhi mới ngủ được, nhưng lại mơ thấy ác mộng, tâm trạng bứt rứt trằn trọc nằm trên giường.

Cùng lúc đó… Tại nhà họ Kỷ…

Không khí trong phòng khách lạnh lẽo, nghiêm túc.

Ông nội Kỷ gõ ba toong, chỉ vào mũi Kỷ Dạ Bạch mắng, "Con bé Hề Nhi muốn đi cháu liền để cho con bé đi hả? Cháu không có chân tay hay sao mà không biết ngăn lại? Có miệng để làm gì mà không biết khuyên? Dù cho thật sự muốn chuyển đi ra ngoài, cháu phải bình tĩnh nói chuyện rồi đưa con gái người ta đi, chứ không phải khiến cho người ta uất ức đi hiểu không?"

Kỷ Dạ Bạch nắm chặt tay, vẫn còn mạnh miệng, "Cô ấy thích đi đâu thì đi!"

"Đồ ranh con!"

"Cháu là đồ ranh con, vậy bố cháu với ông nội là cái gì?"

"Mày tốt lắm, Kỷ Dạ Bạch, mày giỏi rồi chứ gì?" Ông nội Kỷ tức giận lấy gậy ba toong gõ Kỷ Dạ Bạch!

Ông cụ khi còn trẻ thân thủ hơn người, bây giờ tuy rằng đã có tuổi nhưng vẫn còn khỏe lắm, Kỷ Dạ Bạch không tránh nên mấy gậy đều hung hăng đánh vào đầu khớp xương, đau đến nỗi lông mày hắn hơi hơi nhíu lại.

"Ông chủ, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, cậu chủ nhỏ chắc chắn cũng không muốn cô Ninh dọn đi mà!" Quản gia vội vàng tiến lên khuyên nhủ.

Ông nội Kỷ hừ một tiếng, "Khoan nói đến mày với Hề Nhi là một cặp! Dù cho hai đứa không có quan hệ gì, thằng nhóc nhà mày bỏ mặc một đứa con gái đi ra ngoài vào buổi tối như thế là không đúng! Đừng có hơi tí là lại lôi cái tính quái dị chỉ toàn nói những câu ngược đời của mày ra, mày nghĩ lại trước đây Hề Nhi đối xứ với mày như thế nào xem! Bây giờ mày dỗ con bé, cưng chiều con bé chẳng lẽ không phải là điều hiển nhiên sao?"

Kỷ Dạ Bạch im lặng không nói lời nào. Hắn không quên, làm sao có thể sẽ quên?

Có một lần, mắt hắn bị thương, khi tất cả mọi người đều trách hắn nghịch ngợm, chỉ có Ninh Hề Nhi bé nhỏ kéo hắn lại nói bằng giọng non nớt và kiên định, "Chú bác sĩ nói cậu chỉ bị thương thôi, sẽ không mù đâu! Đại Bạch đừng sợ, cho dù cậu thật sự không nhìn thấy được nữa, tớ sẽ đưa một cái giác mạc của mình cho cậu, vậy thì mỗi người chúng ta đều có một con mắt, có thể cùng nhau nhìn thế giới này!"
« Chương TrướcChương Tiếp »