Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 161: Vả mặt nhanh như vũ bão (1).

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Con đũy này! Tao muốn xé rách miệng của mày ra!" Minh Hiên tính khí nóng nảy, vung nắm tay tỏ rõ sức mạnh.

Con nhỏ Ninh Hề Nhi chết tiệt này, cô hại gã bẽ mặt trước nhiều người như vậy, gã phải dạy dỗ cô một trận!

Nhưng mà, Minh Hiên quên mất đây là võ đường.

Võ đường, đây là địa bàn của người học võ.

"Mịa nó, đúng là không biết xấu hổ, một thằng con trai 1m8 như cậu lại bắt nạt một cô gái nhỏ?"

"Ha, thật khéo, tôi là đai đen Taekwondo, đến đây so vài chiêu với tôi đê!"

"Này này, tôi nữa, tôi là truyền nhân đời thứ sáu mươi tám của Thái Cực Quyền làng Tây Câu..."

Quần chúng nhiệt tình như ong vỡ tổ chen lại đây, Minh Hiên làm gì gặp qua trường hợp như này, liền cũng không dám phô trương, thấp giọng nói, "Nữ thần, chúng ta đi trước đi..."

Mộc Y Tinh cũng không nghĩ tới Ninh Hề Nhi lại đưa cô ta vào thế khó xứ như vậy, cô ta độc ác liếc xéo Ninh Hề Nhi, "Đi!"

"Hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!" Minh Hiên cười làm lành với mọi người xung quanh, sau đó mặt mày xám xịt rời khỏi võ đường với Mộc Y Tinh, như thể đang chạy trối chết.

Ninh Hề Nhi cũng không định ngậm bồ hòn làm ngọt, đuổi theo hai người.

"Mộc Y Tinh." Cô hô lên một tiếng, Mộc Y Tinh đứng lại ngay cứa, cố gắng nở nụ cười dịu dàng, "Hề Nhi, cậu gọi tôi?"

"Có một chuyện, tôi nghĩ vẫn nên nói rõ ràng mới tốt." Ninh Hề Nhi nhếch đôi môi anh đào, nở nụ cười chân thành, "Tôi chưa bao giờ cảm thấy dựa vào năng lực của chính mình đi kiếm tiền thì có cái gì mà mất mặt cả, cũng không cần cái gọi là "giúp đỡ" của cậu. Cho nên, tôi tin rằng cậu sẽ không đến võ đường này nữa, đúng không nào?"

Mộc Y Tinh mặt mày cứng ngắc, "Đương nhiên..." "Vậy là tốt rồi, đi đường bình an, bye bye."

Cô xoay người đi, Mộc Y Tinh lại không giữ được bình tĩnh, Ninh Hề Nhi đã nghèo túng đến như thế rồi nó dựa vào cái gì còn dám có thái độ đó với cô ta ?

Chính miệng Lục Cẩm Cẩm trong hội các cô nói, Ninh Hề Nhi mặt dày ở tại nhà họ Kỷ như một đứa con

gái giúp việc, người nhà họ Kỷ từ trên xuống dưới đều cực kì ghét cô ta, cô ta còn bị bố ruột và mẹ kế của mình đuổi ra khỏi nhà, cắt hết tất cả nguồn kinh tế.

Mộc Y Tinh nghĩ là mình biết hết toàn bộ sự thật, nay đến là để sỉ nhục Ninh Hề Nhi. Bây giờ chưa kịp sỉ nhục, cô ta sao có thể cam tâm?

"Ninh Hề Nhi, tôi cảm thấy cậu làm ra vẻ quá rồi đó, bây giờ cậu đã hai bàn tay trắng rồi, ngay cả cậu Kỷ cũng chỉ tội nghiệp cậu nên mới để cậu ở lại nhà của cậu ấy, cậu còn tưởng rằng mình là cô Cả nhà họ Ninh sao?" Mộc Y Tinh giọng điệu chua loét xỉa xói nói, "Cậu làm nữ giúp việc ở nhà cậu ấy, còn muốn đi ra ngoài làm thêm, nhưng cậu nhìn cậu xem, trên người cậu mặc vẫn là bộ thiết kế mới nhất của nhà thiết kế Seablue"

Cô ta chế nhạo cười khẩy, "Tiền đó cậu từ đâu mà có thế? Có lẽ lên giường mới có đúng không? Cậu Kỷ ở trên giường có mạnh mẽ không thế? Cậu ngủ cùng với cậu ấy một đêm, cậu ấy cho cậu bao nhiêu tiền?"

Ninh Hề Nhi im lặng không đáp, quần áo trên người cô là dì Kỷ chọn.

Cô ở nhà họ Ninh đôi khi còn có thể làm việc nhà, nhưng trong khoảng thời gian ở nhà họ Kỷ, cô sắp bị chiều đến nỗi không thể tự gánh vác cuộc sống, ngay cả kem đánh răng cũng là Kỷ Dạ Bạch bóp ra cho cô.

Tại sao đến miệng của Mộc Y Tinh, cô lại thành cô bé lọ lem bị ngược đãi thê thảm trong truyện cổ tích?

"Cậu nghĩ như thế nào, là tự do của cậu, tôi sống thế nào, là cuộc sống của tôi. Nói đến thế rồi, tôi với cậu, không còn gì để nói nữa hết."

Tít tít…

Tiếng còi vang lên từ xa, một chiếc xe điện dừng trước cứa võ đường, Minh Hiên nhìn thấy người tới lập tức hoảng hốt, "Y Tinh nữ thần, chúng ta đi nhanh đi!"

"Đi cái gì mà đi? Tại sao tôi phải đi?" Mộc Y Tinh hất tay gã ra, nghiêng đầu nhìn qua.

Một chàng trai mặc đồ thể thao với chiếc áo hoodie, tay cầm hai túi đồ ăn to tướng, trên khuôn mặt điển trai hiện lên vẻ tức giận!

"Các, các người tới, làm, làm cái gì?" Câu nói cà lăm nhưng đầy khí thế dữ dằn.

Mộc Y Tinh nhận ra cậu ta là vệ sĩ của Ninh Hề Nhi, xì một tiếng, "Ninh Hề Nhi đã nghèo như thế rồi còn có tiền thuê vệ sĩ á? Hay là cậu cũng ngủ với Ninh Hề Nhi chứ gì?"

Sắc mặt Kiều Nam Thành nháy mắt đen như đít nồi.

Minh Hiên thầm nói không xong, gã ga lăng đứng trước mặt bảo vệ Mộc Y Tinh, kiêng kị nhìn Kiều Nam Thành.

Kiều Nam Thành nhấc chân, ngẫm nghĩ rồi lại thay đổi phương hướng, đưa túi đồ ăn to cho Ninh Hề Nhi, sau đó nghiêm túc nói, "Đừng, đừng làm đổ, còn nóng."

"Ừ?"

Bốp…

Kiều Nam Thành đá một cước đạp bay Minh Hiên, Minh Hiên liên tục la thảm thiết, "A! A…"

Mộc Y Tinh sợ run cả người, cần bao nhiêu sức mạnh và bản lĩnh mới có thể một cước đá bay một thằng con trai?

Chết tiệt, cái tên Minh Hiên này sao lại vô dụng như thế!

Mắt thấy dáng người to cao của Kiều Nam Thành từng bước bước tới gần, Mộc Y Tinh sợ hãi nói, "Này, tên cà lăm kia! Cậu có biết tôi là ai không? Tôi chính là cô Cả của tập đoàn Mộc Thị! Cậu dám đυ.ng vào tôi, tôi sẽ cho cậu chết cực kì khó xem!"

Kiều Nam Thành vặn vặn ngón tay, đá đổ thùng rác bên cạnh, dùng hành động nói cho Mộc Y Tinh: Cậu ta không sợ!

Mộc Y Tinh nhũn chân, ngã bệt trên mặt đất, co quắp lại, "Tôi là con gái, cậu là con trai mà không biết xấu hổ đi đánh con gái à?"

Kiều Nam Thành túm áo cô ta, mặt mày lạnh lẽo, "Cậu, bắt nạt, Hề Nhi, xin lỗi đi!"

"Tôi không hề bắt nạt cậu ta! Tôi nói đều là sự thật!" Mộc Y Tinh vẫn còn mạnh miệng, "Chuyện cậu ta mặt dày mày dạn ở trong nhà họ Kỷ, cậu hẳn là biết đúng không? Cậu Kỷ cũng không thèm để ý đến cậu ta còn gì, nếu không cậu ta làm thêm ở chỗ này, tại sao không đến đón cậu ta?"

Liếc mắt nhìn chiếc xe điện của Kiều Nam Thành, vẻ mặt Mộc Y Tinh tràn ngập khinh thường. Ninh Hề Nhi chỉ xứng với tên đàn ông đi loại xe này thôi.

Giây kế tiếp…

Một chiếc Lamborhini màu đỏ ngoặt một vòng cung đẹp mắt rồi dừng lại, Cung Tu đeo mắt kính mở cứa xe bước xuống, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền nhăn mày lại, "Hề Nhi, xảy ra chuyện gì thế?"

"Cậu tới làm gì?" Ninh Hề Nhi không trả lời gã, còn hỏi ngược lại một câu.

Cung Tu nhận ra sự xa cách của cô thì không khỏi cười khổ, "Anh tới đón em về nhà. Hề Nhi, đừng bướng nữa, theo anh về nhà đi, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể ăn hϊếp em, bố em với mẹ anh đều đang đợi em về nhà."

Mộc Y Tinh mở to hai mắt nhìn, chuyện gì thế này? Chẳng phải Ninh Hề Nhi bị đuổi khỏi nhà rồi sao? Tại sao Cung Tu lại đến đón cô ta?

Nào ngờ, Ninh Hề Nhi lại không muốn trở về!

"Bạn Ninh, hóa ra mời em uống một buổi trà chiều khó như thế đó." Lại một giọng nói ôn hòa trêu đùa

vang lên, cùng với đó, là một chiếc Porsche màu bạc dừng lại." 2

Cứa kính xe hạ xuống, Ngôn Dịch Thâm nháy mắt với Ninh Hề Nhi. Sắc mặt Mộc Y Tinh thay đổi liên tục như một con tắc kè hoa.

Ninh Hề Nhi hẳn phải bị mọi người khinh bỉ chứ, sao lại Sao lại còn được ưu ái đến thế!
« Chương TrướcChương Tiếp »