Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 160 : Tôi về rồi (3).

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong đầu cô thoáng hiện lên những lời Mộc Y Tinh từng nói... "Cậu Kỷ từng có một người bạn gái."

"Cậu ấy chỉ xem mày là món đồ chơi mà thôi, trái tim của cậu ấy chỉ có người con gái kia." "Người con gái kia, sắp trở về Mộc Anh."

Khi đó, cô vẫn không chịu tin, giờ Anh Lạc thật sự đã trở lại...

Không đúng, Tiêu Hi Thần cũng đã từng nói, hai người bọn họ chưa từng quen nhau.

Lòng cô như có thứ gì đó nghẹn lại, trong một thoáng, Ninh Hề Nhi thật sự mờ mịt, không biết nên tin ai.

Nói cho cùng, dù cô có ra vẻ kiên cường vô tư đến mấy thì bản chất vẫn là một cô gái nhỏ bình thường, gần đây lại liên tục gặp phải trắc trở, đúng là khoảng thời gian tâm lý yếu ớt nhất.

Cô ỷ lại Kỷ Dạ Bạch, hưởng thụ tình yêu thương của mọi người trong gia đình nhà họ Kỷ, mọi người đều cưng chiều quan tâm cô.

Nhưng tất cả những điều này có được với điều kiện, Kỷ Dạ Bạch thích cô.

Nếu có một ngày, Kỷ Dạ Bạch không thích cô, vậy thì cô nên sống như thế nào?

Đến lúc đó, cô sẽ thật sự trở thành loại con gái "không biết liêm sỉ sống trong nhà đàn ông" giống như lời của Lục Thanh Hà sao!

Cả người cô đều bắt đầu lạnh run.

Khuôn mặt cô nghiêm lại tái nhợt, vùng ra khỏi lòng Kỷ Dạ Bạch. Kỷ Dạ Bạch cúp điện thoại, khó hiểu nhìn cô.

Cô bé ngốc này sao vậy, sao trông cô ấy hoảng sợ thế? "Em làm sao vậy?"

Ninh Hề Nhi miễn cưỡng nở nụ cười, "Không sao, em bỗng thấy nhớ mẹ của em."

Kỷ Dạ Bạch đau lòng.

Hắn rút lại suy nghĩ chọc ghẹo Ninh Hề Nhi, "Vậy đi ngủ sớm chút đi." "Được."

Ninh Hề Nhi chui vào trong chăn, nhắm chặt hai mắt lại. Cô không nhớ mẹ, cô chỉ là sợ.

Kỷ Dạ Bạch nắm tóc, bất đắc dĩ nhìn cô.

Có phải là đã dọa cô ấy sợ rồi không? Vừa rồi hắn thật sự hơi quá đáng...

Hắn cúi đầu nhìn chỗ nào đó rồi thở dài, rốt cuộc hắn còn phải tắm nước lạnh tới khi nào?

...

Ngày hôm sau…

Võ đường nhà họ Thành…

"Cái gì? Cậu muốn chuyển ra khỏi nhà họ Kỷ?" Thành Du Nhiên quăng cây lau nhà trong tay, "Hề Hề, người nhà họ Kỷ đối xứ không tốt với cậu à?"

"Không phải, chẳng qua là cảm thấy ở lâu, có đôi khi không quá tiện."

Thành Du Nhiên nghiêng đầu nghĩ rồi nói, "Cũng đúng, dù sao cậu với cậu Kỷ còn chưa kết hôn. Nếu người khác biết cậu ở mãi trong nhà cậu ta như thế, cậu Kỷ thì không sao, nhưng cậu là con gái, sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh dự của cậu."

"Nếu muốn chuyển ra ngoài, cậu định chuyển đến chỗ nào?" Hề Hề với nhà họ Ninh làm ầm ĩ như thế, chỉ sợ là không thể trở về.

Ninh Hề Nhi cười nhạt, "Lúc mẹ tớ còn sống mua cho tớ một căn nhà nhỏ, hoàn cảnh xung quanh và an ninh cũng ổn, tớ tính chuyển đi qua đó."

"Vậy cậu định nói với cậu Kỷ như thế nào, cậu ta chắc chắn sẽ không đồng ý đâu..." "Cái này tớ vẫn chưa nghĩ ra..." Cô đang buồn rầu về cái vấn đề này.

"Yên tâm, tớ cảm thấy nếu cậu nói chuyện đàng hoàng với cậu ta thì cậu ta sẽ hiểu mà." Thành Du Nhiên an ủi cô, "Ngày mai võ đường sẽ mở, hy vọng năm nay có nhiều anh đẹp trai đăng ký, he he…"

"Đồ mê trai!"

"Cậu biết cái gì, đẹp là được!" "Đồ mê trai, giám định hoàn tất!" "Cậu thiệt là đáng ghét quá đi." "..."

Hai người bạn thân trêu ghẹo cười đùa, Ninh Hề Nhi lui về đằng sau, không cẩn thận đυ.ng vào người khác, cô nhanh chóng quay đầu lại nói xin lỗi, "Ngại quá, cậu không sao chứ? Ôi trời? Mộc Y Tinh?"

Mộc Y Tinh cả người hàng hiệu, xinh đẹp xa xỉ khác biệt với xung quanh, cô ta ra vẻ kinh ngạc, "Ninh Hề Nhi, hóa ra lời đồn là thật, không ngờ cậu lại xuống dốc đến mức tới đây làm thêm luôn hả."

Ninh Hề Nhi nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, "Lời đồn gì?"

Đôi mắt đen láy của Mộc Y Tinh đảo quanh, cô ta thân thiết kéo tay Ninh Hề Nhi, "Chẳng lẽ cậu không biết ư, những trường học nổi tiếng ở thành phố Anh Đào đều đang đồn mẹ kế của cậu ngược đãi cậu, đuổi cậu ra khỏi nhà họ Ninh, còn cắt đứt nguồn kinh tế của cậu, cậu chỉ có thể đi làm thêm kiếm sống... Haiz, Hề Nhi, cậu thật sự là chịu khổ rồi, sao lại không nói sớm cho tôi biết chứ? Tôi sẽ giúp đỡ cậu mà..."

Ninh Hề Nhi lặng lẽ rút tay ra, cô thầm cười lạnh trong lòng, cái gì mà đến giúp cô, chẳng lẽ không phải là đến cười nhạo cô sao?

"Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng mà, không cần."

"Hề Nhi, cậu với tôi còn ra vẻ làm kiêu cái gì nữa chứ! Có khó khăn cậu có thể nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu. Cậu đừng làm thêm ở cái võ đường dơ dáy nhỏ xíu này nữa, quá mất mặt luôn ấy!" Mộc Y Tinh giả bộ quan tâm Ninh Hề Nhi, sau đó gọi chàng trai cao to gần đó, "Minh Hiên, cậu mau tới đây giúp tớ khuyên Ninh Hề Nhi đi!"

Một chàng trai cao to đi đến, đúng là Minh Hiên - người từng bị Kỷ Dạ Bạch dùng bóng tennis đánh!

Khuôn mặt gã đầy vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa, "Ninh Hề Nhi, cậu ở đây làm thêm một ngày có được một trăm đồng không đấy? Nhà tôi đang tuyển nữ giúp việc, hay là cậu tới làm nữ giúp việc của tôi, một ngày tôi trả cho cậu hai trăm đồng! Thế nào, có phải rất hấp dẫn không?"

Ninh Hề Nhi run rẩy khóe miệng, cậu gì đó ơi, xin hỏi cậu ăn gì mà tự tin thế?

Cái hành động giậu đổ bìm leo của hai người hơi quá đáng rồi đó, hai người đúng kiểu vô liêm sỉ mạnh hϊếp yếu luôn.

Thành Du Nhiên tất nhiên không nhịn nổi, cô ấy chống nạnh quát, "Tôi nói này, các người thực sự muốn làm người tốt việc tốt thì ra cứa quẹo phải đi Hội Chữ thập đỏ! Đừng có ồn ào ở võ đường nhà chúng tôi!"

"Trời ạ, Thành Du Nhiên, nhà của cậu mở cái võ đường rách nát như vậy á, vậy cuộc sống cậu có khác gì người nghèo cơ chứ!" Mộc Y Tinh ra vẻ đau lòng.

Thực ra võ đường nhà họ Thành đã có lịch sứ lâu đời, danh tiếng hiện nay cực kì tốt, chẳng qua từ lời nói của Mộc Y Tinh thì nó lại trở nên kinh khủng như thế thôi.

Thành Du Nhiên tức giận bắt đầu xắn tay áo, thực sự muốn tay không xé nát đôi gian phu da^ʍ phụ này!

Một đôi tay nhỏ đặt lên cánh tay cô ấy, ngăn lại động tác của Thành Du Nhiên.

"Tại sao cậu lại tới tìm tôi xin tiền? Một thằng con trai như cậu có biết xấu hổ không hả?" Ninh Hề Nhi cao giọng nói, nhìn Minh Hiên đầy trách móc.

Minh Hiên mờ mịt, con nhỏ này muốn làm gì vậy?

Võ đường sắp mở, hai ngày nay có rất nhiều người qua lại, nghe thấy tiếng ồn ào đều tò mò nhìn qua.

Ninh Hề Nhi bật chế độ diễn viên, giọng nói đầy tình cảm đồng thời răn dạy Minh Hiên, "Tôi đã dặn cậu ăn ít que cay thôi, thứ đó ảnh hưởng tới chỉ số thông minh đó, vậy mà cậu không chịu tin! Ngày hôm qua còn đưa cho cậu hai mươi Tệ, không đủ tiêu sao?"

Minh Hiên vội la lên, "Cậu cho tôi hồi nào "

"Được rồi! Lại cho cậu hai mươi Tệ! Ăn que cay hết mười Tệ, còn lại mười Tệ, cầm đi làm cái thẻ thành viên QQ đi! Đừng đến làm phiền tôi nữa!"

Ninh Hề Nhi vung vẩy cánh tay nhỏ, quăng hai mươi Tệ vào mặt gã!

Mọi người vây xem xôn xao, chỉ trỏ Minh Hiên…

"Ôi trời, người nhìn ăn mặc tươm tất thế, hóa ra da mặt lại dày như vậy đó!"

"Một thằng con trai đi công trường khuân vác cũng có thể kiếm được tiền, thế mà lại ngửa tay xin tiền con gái!"

"Tôi nói này em gái, tôi đề nghị em trực tiếp đánh tàn phế loại con trai này luôn đi! Nếu không nó chính là cái động không đáy, tốt hơn hết em nên chuẩn bị mua một chiếc xe lăn đi!"

"..."

Minh Hiên nghe mà tức muốn ói máu, mịa nó, đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả nhiên là thật, Ninh Hề Nhi này, không chỉ độc, mà còn cực kì độc!
« Chương TrướcChương Tiếp »