Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 158 : Tôi về rồi (1).

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhà họ Kỷ.

"Ui…" Ninh Hề Nhi sợ hãi co rụt người lại, "Kỷ Dạ Bạch, anh đừng qua đây!" Đừng qua đây? Nằm mơ à!

Đôi chân dài chậm rãi bước gần tới Ninh Hề Nhi, cơ thể cao to của hắn như mang theo cảm giác đè nén vô cùng mạnh mẽ.

"Thấy cơ bắp của tên đàn ông khác đẹp à?" Nụ cười của Kỷ Dạ Bạch trông còn đáng sợ hơn vẻ mặt cứng như đá ngày thường!

Da đầu Ninh Hề Nhi tê rần, đôi mắt xinh đẹp sáng như sao kia trào lên làn hơi nước mỏng, "Kỷ Dạ Bạch, anh đừng cười như thế…"

"Ha ha…" Kỷ Dạ Bạch lại cười càng đáng sợ hơn, một nụ cười lạnh giá khiến người ta rùng mình.

Ngón tay thon dài của hắn như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vươn tới cởi từng nút áo sơ mi, động tác của hắn vô cùng chậm rãi, lại tao nhã quý phái như một thước phim quay chậm, cố ý tra tấn tinh thần của Ninh Hề Nhi.

"Anh… Anh… Anh… Anh làm gì thế?"

Giọng nói đầy run rẩy của Ninh Hề Nhi vang vọng trong phòng.

Nhưng đáp lại cô chính là tiếng cười lạnh lẽo của Kỷ Dạ Bạch, "Thích xem thì anh cởi cho em xem! Mất công em ra ngoài lại khao khát đến vậy!"

Ôi trời ơi, cô khao khát bao giờ chứ, Ninh Hề Nhi khổ tâm không nói thành lời, nhưng cũng không dám tiến tới ngăn cản Kỷ Dạ Bạch, chỉ có thể giương đôi mắt hoảng sợ nhìn Kỷ Dạ Bạch cởϊ áσ…

Cơ thể rắn chắc của người đàn ông tỏa ra một thứ hoocmon kí©h thí©ɧ nồng đậm dưới ánh đèn mờ ảo.

"Cơ ngực, cơ bụng,… em thích chỗ nào?" Kỷ Dạ Bạch nâng cằm Ninh Hề Nhi lên, ép cô nhìn thẳng vào

cơ thể hắn!

Mặt Ninh Hề Nhi đỏ rực như bị nấu chín, sắc đỏ lan từ tai tới hết cần cổ. "Em không muốn, cũng không thích thấy thứ này!" Cô cắn chặt môi nói.

Kỷ Dạ Bạch cố ý bẻ cong lời nói của cô, "Không thích nhìn à? Ồ, anh hiểu rồi, vậy em muốn sờ phải không?"

Bàn tay ấm áp của hắn bắt lấy bàn tay mềm mại của cô, sau đó chạm tay cô vào cơ bắp của hắn… Cảm giác lạ lẫm lại vô cùng ấm áp ấy khiến bàn tay cô không khỏi rụt lại như bị bỏng.

Kỷ Dạ Bạch kéo tay cô vuốt ve khắp nơi trên cơ thể hắn.

"Thả em ra! Kỷ Dạ Bạch!" Ninh Hề Nhi xấu hổ hét lên, tên ác ma này, đúng là… đúng là đồ vô liêm sỉ mà!

Đôi mắt Kỷ Dạ Bạch ngày càng sâu thẳm như một hồ nước, dường như chỉ cần chạm vào ánh mắt của hắn là sẽ bị kéo xuống hồ sâu ấy ngay tức khắc!

"Chẳng phải em muốn thế này sao?"

Đồ điên! Cô nói muốn thế này bao giờ hả!

Ninh Hề Nhi tức giận cắn vào bàn tay hắn, Kỷ Dạ Bạch bị đau buông cô ra, cô liền vội vàng trốn đi, nhưng…

Kỷ Dạ Bạch đã mất hết kiên nhẫn, hắn lật người lên, đè Ninh Hề Nhi bên dưới cơ thể!

Cơ thể hai người dán sát vào nhau, cổ tay Ninh Hề Nhi bị hắn khóa chặt trên đầu, đôi chân cô điên

cuồng vùng vẫy nhưng cũng bị hắn kẹp lại!

Nhất thời, trong phòng bỗng tràn ngập bầu không khí ám muội.

Ninh Hề Nhi ngượng chín mặt, giờ cô với hắn trông chẳng khác nào đang làm cái chuyện khó mà diễn tả đó.

"Tên khốn nhà anh chỉ dám bắt nạt em thôi! Em không muốn ở chung với anh nữa, em muốn về nhà!" Ninh Hề Nhi ấm ức khóc òa lên, nhưng nghĩ lại thì cô làm gì có nhà để về nữa? Thế là lại càng rầu rĩ hơn.

Kỷ Dạ Bạch bị câu "không muốn ở chung với anh" kí©h thí©ɧ, mặt mày hắn tối sầm lại, cả ngoài toát ra hơi thở lạnh như băng, hắn lên giọng hỏi, "Em nói cái gì, có giỏi nói lại một lần nữa xem!"

Ninh Hề Nhi cũng tức giận hét lên, "Em không muốn ở chung với cái tên ác ma bá đạo độc tài như anh nữa!"

"Ác ma?" Kỷ Dạ Bạch nói lại một lượt, nhếch môi cười, "Ninh Hề, xem ra anh nuông chiều em quá rồi, em không biết, anh mà ác lên thì như thế nào đâu!"

Ninh Hề Nhi còn chưa kịp hiểu ý của hắn, môi đã bị một nụ hôn mạnh mẽ chiếm lấy.

Nụ hôn của hắn, giống như cuốn sạch cô, nuốt cô vào bụng vậy...

"Ưʍ..."

Ninh Hề Nhi bị hôn tới mức không thể thốt ra được một câu nào, vừa xấu hổ vừa tức giận, bèn cắn môi hắn!

Mùi vị máu tanh tràn ngập trong khoang miệng, Kỷ Dạ Bạch không những không dừng lại mà còn càng thô lỗ hơn, nụ hôn càng sâu hơn...

"Ninh Hề, còn dám nói "không ở bên anh", anh còn có thể "ác ma" hơn đấy, em muốn thứ không?" Kỷ

Dạ Bạch gằn giọng, nói bên tai Ninh Hề Nhi.

Hắn phả hơi nóng bên tai của Ninh Hề Nhi, mẫn cảm và mờ ám.

Ninh Hề Nhi khụt khịt mũi, "Em cũng không biết anh chàng kia cởϊ qυầи áo, em chỉ muốn đi nghe anh

ấy hát thôi, Kỷ Dạ Bạch, anh vu oan cho em! Em không muốn để ý tới anh nữa!" Tên khốn kiếp!

Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, "Không để ý tới anh? Anh sẽ hôn tới khi em để ý tới anh mới thôi!"

Nói xong, hắn làm vẻ lại muốn hôn cô, Ninh Hề Nhi vô cùng uất ức, "Đây là anh cưỡng bức em, tên khốn, em nói cho anh biết, tốt nhất anh đừng cưới em, nếu không đợi tới khi anh già, bị bệnh, người có thể quyết định cắm hay rút ống thở ô xy là em đấy!"

Kỷ Dạ Bạch vốn đang tức giận cũng cười rồi, con nhóc này, đúng là ngốc đến mức đáng yêu!

Kỷ Dạ Bạch nắn nắn mông cô, vỗ một cái, "Còn dám uy hϊếp anh đúng không? Thật sự là nghĩ rằng anh không dám làm gì em hả?"

Ninh Hề Nhi trợn tròn mắt nhìn hắn nói: "Anh đánh em?"

Lại dám đánh mông cô! A a a a a! Xấu hổ lắm đấy biết không hả!

"Đi mách với ông nội đi." Kỷ Dạ Bạch không hề sợ hãi, "Anh xem ông cảm thấy anh đánh em, hay là...

đang tán tỉnh em."

Hắn được đằng chân lân đằng đầu, lại đánh một cái nữa. Thực ra hắn đánh rất nhẹ, hắn không nỡ đánh cô nhóc này.

Nhưng Ninh Hề Nhi oan ức, tố cáo, "Anh đang bạo hành gia đình đấy!"

Kỷ Dạ Bạch mỉm cười, "Để anh xoa cho em."

Bàn tay lớn đặt lên mông cô, vuốt ve với lực vừa phải. Không giống như đang xoa cho đỡ đau, mà giống lợi dụng hơn.

Ninh Hề Nhi thẹn quá hóa giận, ra sức đẩy hắn ra, cô càng giãy giụa càng khiến chỗ kia của Kỷ Dạ Bạch nóng lên...

"Đừng cử động nữa!" Hắn khàn giọng nói.

Ninh Hề Nhi cảm nhận được một vật cưng cứng chạm vào đùi...

Mặt cô bỗng đỏ ứng!

Tên ác ma này... lại... lại có phản ứng với cô rồi...

Cô căng thẳng tới mức chân tay luống cuống, dáng vẻ bối rối ngu ngốc kia kí©h thí©ɧ khiến yết hầu của Kỷ Dạ Bạch không ngừng chuyển động...

"Lát nữa tính sổ với em tiếp!" Kỷ Dạ Bạch ném lại một câu rồi quay người, đi vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.

Ninh Hề Nhi như trút được gánh nặng, chỉnh lại quần áo, xoa xoa mặt mình, nóng giống như bị lứa thiêu vậy...

Có tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, Ninh Hề Nhi tìm mãi ở trên giường mới thấy điện thoại của Kỷ Dạ Bạch

Cô nói vọng vào nhà vệ sinh, "Kỷ Dạ Bạch, anh có điện thoại, em nghe giúp anh nhé!" "Nghe đi."

Ninh Hề Nhi trượt nút màu xanh lá mạ để nghe, "Alo?"

Trong điện thoại im lặng vài giây mới có giọng con gái dễ nghe vang lên, "Là Kỷ Dạ Bạch ư?"

"Anh ấy đang tắm, cô tìm anh ấy có chuyện gì à?" Lần này, thời gian im lặng càng lâu.

Một lúc lâu sau, tiếng con gái mới lại vang lên lần nữa, "Không có gì, tôi chỉ muốn nói với cậu ấy một tiếng: "Tôi về rồi!""
« Chương TrướcChương Tiếp »