Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 152: Sức quyến rũ của Đại Bạch (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, hơi mím môi.

Theo như hiểu biết của Ninh Hề Nhi về hắn, cô có thể đoán được, đây là điềm báo hắn sắp nổi giận.

Thế nhưng Lục Cẩm Cẩm lại không biết nhìn sắc mặt người khác, còn vô sỉ tiến lên phía trước, thẹn

thùng chớp mắt: "Anh Kỷ, lần trước ở buổi tiệc kia, em vừa gặp anh đã trúng tiếng sét ái tình..."

"Hề Hề! Dạ Bạch!"

Giọng nói vui mừng của bà Kỷ cắt ngang điệu bộ làm nũng của Lục Cẩm Cẩm, khiến cô ta vô cùng khó

chịu. Nhưng thấy người đến là bà Kỷ, cô ta lại kiềm chế không dám phát tác.

Sao bác gái lại qua đây? Cô ta vô cùng hoài nghi.

Kỷ Dạ Bạch thấy mẹ hắn đến thì có dự cảm xấu. Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ váy ngủ màu hồng trong

tay bà, Kỷ Dạ Bạch nổi gai ốc khắp người!

Bộ váy ngủ tình thú kia không phải là đã bị hắn vứt vào thùng rác rồi hay sao? Vì sao nó lại ở trong tay

mẹ hắn?

"Hai đứa... tối qua "chiến đấu" kịch liệt lắm nhỉ..." Bà Kỷ che miệng cười trộm: "Nếu không phải lúc bác

Lưu đổ rác phát hiện ra cái này thì mẹ cũng không biết thì ra hai đứa lại củi khô lửa bốc đến vậy đấy..."

Ninh Hề Nhi quẫn bách: "Dì ơi... Bọn con không phải như dì nghĩ đâu!"

"Dì cái gì mà dì, gọi mẹ!" Bà Kỷ nghiêm túc nói.

Lục Cẩm Cẩm ở bên cạnh nghe được mà trợn tròn mắt!

Mẹ á? Bác gái thế mà lại bảo con hồ ly tinh này gọi bác ấy là mẹ!

"Mẹ, bố không thấy mẹ đâu, đang sốt ruột rồi đấy." Kỷ Dạ Bạch đẩy bà ra ngoài, hạ giọng nghiến răng

nghiến lợi nói: "Mẹ! Về sau đừng có mua mấy thứ vớ vẩn cho bọn con nữa!"

Mặt bà Kỷ đầy lo âu: "Con trai à, quần áo đã xé thành thế này rồi mà con vẫn chưa làm gì á? Haizz,

không phải là con không được đấy chứ? Có cần mẹ đưa con đi khám không?"

Kỷ Dạ Bạch mặt mũi sa sầm, trông có vẻ bất đắc dĩ

tâm đến chuyện của hai đứa bọn con nữa!"

"Được rồi..." Bà Kỷ ủ rũ rời đi.

Trong phòng, Lục Cẩm Cẩm siết chặt nắm tay, hùng hổ chất vấn Ninh Hề Nhi: "Rốt cuộc cô là ai? Có

quan hệ gì với anh Kỷ? Vì sao bác gái lại bảo cô gọi là mẹ?"

"Chuyện này thì liên quan gì đến cô?"

"Cô không nói cũng phải nói!" Lục Cẩm Cẩm hung dữ quát.

Ninh Hề Nhi liếc nhìn cô ta, trong đôi mắt ngời sáng của cô thoáng hiện vẻ cười cợt chế giễu: "Tôi họ

Ninh."

"Họ Ninh? Trong thành phố Anh Đào này làm gì có nhà giàu nào họ Ninh chứ..." Lục Cẩm Cẩm nhỏ

giọng lẩm bẩm, chợt trong đầu lại lóe lên suy nghĩ, cô ta hoảng sợ nhìn Ninh Hề Nhi: "Cô... Cô là người

của tập đoàn Ninh Thị?"

Ninh Hề Nhi lè lưỡi với cô ta: "Cô đoán đi..."

Cô cứ không nói cho cô ta biết đấy... Hi hi hi...

Sách lược tốt nhất để đối phó với trẻ ranh chính là... còn ranh ma hơn cô ta!

Lục Cẩm Cẩm giậm mạnh chân: "Cô… sao cô lại như vậy chứ? Rốt cuộc là có phải hay không!"

Nếu quả thật là tập đoàn Ninh thị thì há chẳng phải cô ta vừa làm trò hề hay sao?

Đó không phải là doanh nghiệp nhỏ bình thường, đó chính là tập đoàn lớn đủ sức sánh ngang tập đoàn

Kỷ Thị đấy!

Tuy những năm gần đây sóng gió không ngừng, nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò, mấy cái Lục Thị của

nhà cô ta hợp lại cũng không bằng nhà họ Ninh!

Ninh Hề Nhi nháy mắt: "Tôi đã nói cho cô biết là tôi họ Ninh rồi, còn về việc cô có đoán ra hay không

thì đó là chuyện của cô..."

Lục Cẩm Cẩm trợn trắng mắt, muốn hôn mê tới nơi!

Đột nhiên, vóc dáng cao lớn anh tuấn bước qua ôm bả vai Ninh Hề Nhi.

"Cô ấy là người phụ nữ của Kỷ Dạ Bạch tôi!"

Một câu nói đầy mạnh mẽ và khí phách!

Khỏi cần phải nói cũng biết vẻ mặt của Lục Cẩm Cẩm biến đổi đa sắc màu tới mức nào!

"Cô... Rốt cuộc cô là ai!" Lục Cẩm Cẩm tức giận đến mức đỏ bừng mặt, cô ta chỉ tay vào mặt Ninh Hề

Nhi: "Cô cô cô... các người..."

"Cô đoán đi cô đoán đi cô đoán đi..." Ninh Hề Nhi làm mặt xấu trêu người cô ta, làm Lục Cẩm Cẩm tức

điên.

Kỷ Dạ Bạch khom người, nhỏ giọng nói: "Đùa đủ chưa?"

Ninh Hề Nhi hừ một tiếng: "Sao hả? Đau lòng cho bông hoa đào bé nhỏ của anh chứ gì?"

"Thế mà còn nói là mình rộng lượng... Cái mùi giấm này bốc đến mức cách xa tám trăm mét cũng ngửi

thấy được!" Kỷ Dạ Bạch trêu chọc một câu, trong lòng thì mừng như mở cờ...

Ninh Hề Nhi nổi máu ghen chẳng phải có nghĩa là cô rất để ý đến hắn sao?

Cô ghen vậy chứ ghen nữa hắn cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng...

"Sao cô có thể ở bên anh Kỷ chứ! Anh Kỷ là của tôi!" Lục Cẩm Cẩm nóng nảy giậm chân: "Tôi mặc kệ,

bây giờ cô phải lập tức rời xa anh Kỷ, tôi sẽ không so đo với cô..."

Chậc chậc, mạnh miệng gớm!

Thật sự coi Ninh Hề Nhi cô là kẻ dễ bắt nạt đấy à?

Ninh Hề Nhi ưỡn thẳng lưng, cười mà như không cười: "Đừng có chém gió quá, cẩn thận gặp bão đấy!

Không phải là cô không so đo với tôi, mà là bây giờ tôi không thèm so đo với cô! Đừng ỷ vào tuổi còn

nhỏ mà cho rằng làm sai sẽ được tha thứ nhé. Tôi khuyên cô một câu, kẻ thứ ba dù gì cũng là kẻ thứ ba,

đừng tự chà đạp bản thân mình!"

Lục Cẩm Cẩm nghẹn họng và phẫn nộ trước những lời Ninh Hề Nhi nói, cô ta nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch

bằng ánh mắt đầy mong đợi, vừa tủi thân vừa nũng nịu gọi: "Anh Kỷ... chị ta bắt nạt em..."

"Ồ." Kỷ Dạ Bạch nhíu mày. Lục Cẩm Cẩm vui thầm trong bụng, có phải anh Kỷ cũng cảm thấy con hồ ly

tinh này quá đáng, muốn ra mặt giúp cô ta hay không?

Cô ta tràn đầy hy vọng mà nhìn Kỷ Dạ Bạch, nhưng ngoài dự liệu của cô ta, Kỷ Dạ Bạch lại bình thản vỗ

tay, quay đầu tán dương: "Vợ nói hay lắm."

Vẻ mặt Lục Cẩm Cẩm lập tức như nuốt phải ruồi!

Anh Kỷ lại đang... vỗ tay?

Còn khen con ả họ Ninh kia nói hay lắm?

Chỉ riêng cái khí thế chính cung nương nương của Ninh Hề Nhi đã đủ đè cho cô ta không ngóc đầu lên

được rồi, đôi vợ chồng Kỷ Dạ Bạch liên hợp với nhau thì càng làm cho Lục Cẩm Cẩm hoàn toàn bại trận!

Cô ta ôm mặt, khóc thút thít chạy xuống tầng.

Ninh Hề Nhi trừng Kỷ Dạ Bạch: "Bạn gái nhỏ chạy rồi kìa, còn không mau đuổi theo?"

Kỷ Dạ Bạch phì cười: "Chồng em nhìn giống loại cầm thú đói bụng ăn quàng thế sao?"

"Hừ hừ, ai mà biết được."

Làn da trắng nõn như sứ từ từ đỏ ửng lên, Ninh Hề Nhi xấu hồ phùng má, không thèm nói nữa.

...

Ninh Hề Nhi cho rằng việc này đã kết thúc rồi, ai ngờ không bao lâu cô đã nhận được điện thoại của Lục

Thanh Hà.

Trong điện thoại, Lục Thanh Hà chỉ trích: "Ninh Hề Nhi, có phải cô bắt nạt Cẩm Cẩm không? Nó là một

cô bé ngây thơ hồn nhiên, đâu có chọc gì đến cô chứ? Thế mà cô lại làm nó khóc! Ôi chao, mấy ngày nay

còn không về nhà thì cũng thôi, bây giờ lại đến nhà họ Kỷ ở? Cô không nghĩ cho danh tiếng của mình à?

Không nghĩ đến tôi và bố cô sao? Hai chúng tôi làm cha làm mẹ mà có đứa con gái không ra gì như cô,

chẳng phải sẽ bị người ngoài cười thối mũi sao!"

Bà ta nổi giận mắng cả nửa ngày, cuối cùng Ninh Hề Nhi cũng bắt được trọng điểm.

Sợ là không phải Lục Thanh Hà quan tâm đến cô sống có tốt hay không, cái bà ta để ý chính là danh

tiếng của bản thân!

Ha ha...
« Chương TrướcChương Tiếp »