Chương 150: Sức quyến rũ của Đại Bạch (1)

Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch giật giật .

Từ lúc nào mà ông nội lại gọi hắn là cháu yêu ơi thân thiết như vậy .

Giống như Miêu Miêu, thường được ông gọi là "áo bông nhỏ", "bé cưng", "bé ngoan" của ông nội .

Còn hắn thì được gọi là thằng nhóc thối đã tốt rồi! Bình thường ông cụ toàn gọi là thằng ranh con đó! Nói tóm lại, đàn ông nhà họ Kỷ không ai có nhân quyền hết .

Bây giờ ông cụ lại tỏ thái độ thế này, chỉ sợ trọng điểm chính là "chắt" .

Trọng điểm của trọng điểm chính là: Chắt tốt nhất là bé gái .

"Ông nội, Hề ngốc mới bao nhiêu tuổi chứ... ông bảo cháu làm sao ra tay được?" Kỷ Dạ Bạch đau cả đầu .

Ông cụ Kỷ ngẫm lại thấy cũng có lý, Tiểu Hề Nhi vẫn còn là con nít, nếu mang thai lúc này thì không tốt cho cơ thể! Nhà họ Kỷ bọn họ cũng không thể làm chuyện cầm thú như vậy được! Nghĩ thế, ông cụ lườm thằng cháu một cái:

"Thằng nhóc này, ông mặc kệ mày tuổi trẻ sức lực dồi dào hay gì, mày phải nhịn cho ông! Nếu mày dám động vào một đầu ngón tay của con bé thì ông sẽ đánh gãy chân mày!"

Kỷ Dạ Bạch rất đau lòng.. .

Giữa hắn và Ninh Hề Nhi rốt cuộc ai mới là con cháu nhà họ Kỷ? Đừng có đối xử khác biệt rõ ràng như vậy có được không! Kỷ Dạ Bạch thở dài rồi trở về phòng, lại nghe thấy tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm truyền ra .

Két.. .

Cánh cửa bị mở hé, một cái đầu nho nhỏ thò ra .

"Kỷ Dạ Bạch... em quên mang áo ngủ rồi, anh có thể lấy giúp em được không..." Mái tóc đen ướt nhẹp xõa lên bờ vai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hề Nhi dưới ánh đen trông vô cùng mịn màng .

Những giọt nước trên tóc trượt qua xương quai xanh, rơi vào vị trí quan trọng bị che lấp sau cánh cửa .

Hầu kết Kỷ Dạ Bạch cuộn lên cuộn xuống, ánh mắt tối lại, hắn chật vật quay đi, nhanh chóng lật tìm áo ngủ của Ninh Hề Nhi rồi đưa qua .

Lúc cầm áo, cánh tay nhỏ bé mềm mịn như không xương của Ninh Hề Nhi chạm vào bàn tay to lớn của hắn, hai người lập tức cứng đờ, Ninh Hề Nhi vội vàng rút tay về, đóng sầm cửa lại! Một lát sau, Ninh Hề Nhi thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng tắm .

Một ánh nhìn nóng rực tập trung vào cô! Bộ áo ngủ màu hồng tôn lên làn da trắng nõn của cô, đôi mắt cô long lanh như ánh sao trong suốt, hồn nhiên ngây thơ đến lạ .

"Sau này không được phép mặc quần áo thế này nữa! Như yêu tinh quyến rũ người khác vậy!" Kỷ Dạ Bạch thở hổn hển gắt "Chính anh động dục lung tung mà còn trách người khác à!" Cô bĩu môi cãi lại. Kỷ Dạ Bạch xưa nay giỏi ăn nói, vậy mà lại bị cô làm cho nghẹn họng! "Tránh ra! Đến lượt anh đây tắm rồi!" Kỷ Dạ Bạch đóng cửa lại, mở vòi hoa sen. Nước vẫn còn ấm, Kỷ Dạ Bạch chuyển thẳng sang bên nước lạnh. Dòng nước lạnh ngắt dội xuống, cuối cùng cũng đè nén được ham muốn đang trỗi dậy trong lòng hắn .

Tắm nước lạnh xong, Kỷ Dạ Bạch thở phào, kéo cửa ra thì thấy Ninh Hề Nhi đang chui trong chăn chơi game xếp hình pikachu đầy hứng khởi .

Kỷ Dạ Bạch lau đầu rồi tiến đến trước mặt Ninh Hề Nhi, lập tức sầm mặt .

Con nhóc thối này lại đang chơi game với Kiều Nam Thành! "Ai cho phép em chơi với thằng ngố họ Kiều kia hả!" Cậu hai nào đó nổi máu ghen còn không tự biết! Ninh Hề Nhi cắn ngón tay: "Trừ cậu ấy ra thì chẳng ai chịu cùng em chơi mấy trò gà mờ này mà." "Dù thế nào thì em cũng không được chơi với nó!" Kỷ Dạ Bạch ngang ngược muốn cướp điện thoại di động của cô, Ninh Hề Nhi không chịu đưa cho hắn. Trong lúc tranh giành, Kỷ Dạ Bạch kéo phải chiếc áo ngủ của cô. Soạt, vải áo chỗ vai bị hắn kéo mạnh ra! Lập tức, cảnh xuân phơi phới.. .

Trong phòng lập tức yên tĩnh một cách kỳ dị .

Vài giây sau: "A a a a a!" Mặt Ninh Hề Nhi đỏ rực như quả cà chua chín .

"Kỷ Dạ Bạch! Tên lưu manh này! Đồ lưu manh!" Cô lấy gối đầu đập Kỷ Dạ Bạch, Kỷ Dạ Bạch tự biết mình đuối lý nên không đánh trả, mặc cho cô trút giận lên hắn .

Kỷ Dạ Bạch cảm khái: Bộ váy này cũng dễ kéo ghê ta.. .

"Đừng đánh nữa, không lát em lại đau tay đấy." Kỷ Dạ Bạch ôn tồn dỗ Ninh Hề Nhi, ánh mắt hắn lướt qua bờ vai mượt mà nõn nà của cô mà chỉ cảm thấy khô cả miệng .

Khụ khụ khụ... Vành tai Kỷ Dạ Bạch đỏ bừng, hắn giữ chặt tay Ninh Hề Nhi: "Nhóc ngốc, anh sai rồi." Ninh Hề Nhi thở phì phò đạp hắn một cái: "Đồ khốn này! Tránh xa em ra một chút!" Không biết do cô đá quá hay hay do lực quán tính mà cô không đá được Kỷ Dạ Bạch ra, bản thân lại bị ngã xuống giường! "Nhóc ngốc..." Kỷ Dạ Bạch sốt ruột kêu, cánh tay dài kéo một cái, song lại chỉ tóm được bộ váy của cô! Roẹt! Chiếc váy ngủ màu hồng đã bị rách toàn bộ từ bả vai đến eo! Ninh Hề Nhi: "..." Kỷ Dạ Bạch: "..." "Anh thật sự không cố ý..." Kỷ Dạ Bạch giơ hai tay nên chứng tỏ sự trong sạch .

Ninh Hề Nhi xấu hổ và phẫn nộ chết đi được: "Không được nhìn! Nhắm mắt lại!" "Đã nhìn thấy rồi." Màu trắng... còn có in hình trái dâu tây nho nhỏ bên trên.. .

"Thấy thì anh cũng đừng nói ra chứ!" Ninh Hề Nhi phát điên, quẫn bách rủa xả bộ váy: "Bộ váy này chất lượng kiểu gì thế không biết! Dì Kỷ còn nói là tốn rất nhiều tiền mua nữa chứ!" Cô muốn đi khiếu nại! Không bao giờ mua đồ của hãng này nữa! Kỷ Dạ Bạch trầm tư nhìn sang, cuối cùng rút ra một kết luận: Có lẽ bộ váy ngủ này là váy ngủ tình thú cũng nên.. .

Mẹ hắn đúng là rất quan tâm chuyện giữa hắn và Ninh Hề Nhi, chỉ một lòng ngóng trông hai người "tu thành chính quả".. .

Lỡ như hắn không khống chế nổi bản thân mà biến thành cầm thú thì chỉ sợ lúc này Ninh Hề Nhi đã bị hắn ăn sạch sẽ rồi! Thế nhưng, kích động là bản năng, nhẫn nhịu mới là trách nhiệm! Ngón tay thon dài bắt đầu cởi khuy áo ngủ của chính hắn ra, Ninh Hề Nhi nhìn thấy mà trợn trừng mắt .

"Này, Kỷ Dạ Bạch! Anh đừng có được voi đòi tiên! Tuy em đồng ý làm bạn gái anh nhưng không có nghĩa là em muốn cùng anh làm mấy chuyện gì gì đó đâu... Em nói cho anh biết nhé, em tuyệt đối sẽ không theo anh..." Bịch! Chiếc áo ngủ màu xanh sẫm trùm lên đầu cô, Ninh Hề Nhi cố gắng kéo nó xuống bằng đôi tay nhỏ nhắn trắng mịn, nhìn Kỷ Dạ Bạch với vẻ không hiểu ra sao .

"Nếu em còn không mặc quần áo cho cẩn thận nữa thì anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu." Giọng Kỷ Dạ Bạch chứa đầy sự xâm lược, ánh mắt hắn như một con thú hoang dã, vô cùng nguy hiểm! Ninh Hề Nhi vội vàng mặc chiếc áo của Kỷ Dạ Bạch lên người .

Hắn cao hơn cô nên kích cỡ quần áo cũng to hơn cô nhiều, chiếc áo tròng lên người cô có thể che đến đùi .

Kỷ Dạ Bạch từ từ nheo mắt lại, thầm chửi thề trong lòng .

Chết tiệt! Không mặc còn tốt hơn! Bắp chân thon nhỏ thẳng tắp, đường cong nơi eo như ẩn như hiện, núi đôi nhô ra trước ngực... Tất cả mọi thứ đều đang khiêu chiến với năng lực tự chủ của hắn! Ninh Hề Nhi hồn nhiên ngây thơ, không cảm giác được ánh mắt của tên đàn ông bên cạnh đã như hóa thành sói đói.. .

Nụ hôn mãnh liệt ập xuống, ngang ngược và mạnh mẽ công chiếm, cướp đi tất cả không khí trong miệng Ninh Hề Nhi.. .