Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 145: Cậu bước vào trái tim tôi, hoặc là, để tôi đến đón cậu (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong nhóm wechat náo nhiệt như ong vỡ tổ, hai người trong cuộc thì lại đang cãi nhau vì một miếng trứng rán.

“Cậu ăn trứng đi! Không ăn thì đừng hòng đến trường!”

“Kỷ Dạ Bạch, cậu lại quát tôi!”

“Có à?”

“Có!”

“Cậu ăn miếng trứng này đi thì tôi sẽ không quát cậu nữa.”

Ninh Hề Nhi: “…”

Bà Kỷ nhìn hai đứa con “hòa thuận” với nhau thì nụ cười trên môi càng trở nên xán lạn.



Chớp mắt đã tới trước hôm thi cuối kỳ một ngày.

Mấy ngày nay, Ninh Hề Nhi đã cắt đứt liên lạc với nhà họ Ninh, thậm chí Ninh Cảnh Thâm còn đến trường học tìm Ninh Hề Nhi một lần.

Mỉa mai là ông ta lại đến trường cấp II của Ninh Hề Nhi.

Khi Ninh Hề Nhi nhận được điện thoại Ninh Cảnh Thâm chất vấn cô vì sao không ở trường học, thì Ninh Hề Nhi chỉ bình thản trả lời: “Con đã lên cấp II rồi, cảm ơn.” Sau đó cúp điện thoại, mặc kệ Ninh Cảnh Thâm cứng ngắc đứng tại chỗ.

Ánh chiều tà kéo dài cái bóng của ông ta, Ninh Cảnh Thâm cười tự giễu, thì ra ông ta thật sự không xứng là một người cha.

Kỷ Dạ Bạch bưng cốc sữa từ dưới tầng lên, đẩy cửa ra thì thấy Ninh Hề Nhi đang lầm bầm làu bàu chắp tay bái tấm ảnh của hắn, vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch vô cùng quái dị.

“Hãy phù hộ cho tôi thi được thành tích tốt… Hãy ban tặng cho tôi sức mạnh của thiên tài đi!”

Bức ảnh trên điện thoại di động là ảnh chụp hôm hắn mặc áo choàng tắm. Áo choàng tắm màu trắng, phông cảnh lại tối, nhìn qua quả thực cứ như ảnh đen trắng vậy…

“Ninh Hề, cậu làm thế này gọi là mê tín đấy!” Kỷ Dạ Bạch đặt mạnh cốc sữa lên trên bàn, không ngờ Ninh Hề Nhi lại lườm hắn một cái: “Cậu thì biết gì, đây gọi là huyền học!”

“…”

Đàn ông tốt không tranh cãi với vợ, Kỷ Dạ Bạch âm thầm thuyết phục bản thân bằng lý thuyết này, sau đó xoa đầu Ninh Hề Nhi: “Cố gắng lên.”

Ninh Hề Nhi cười ngọt ngào: “Ừm!” Cô đảo đôi mắt to đen láy: “Vụ thi cử của cậu thì sao? Bao nhiêu ngày cậu không đến trường, sẽ không thi trượt chứ?”

Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch giật giật.

“Ôi trời, thế chẳng phải tôi không nên bái lạy cậu sao?” Ninh Hề Nhi ngẫm nghĩ rồi quyết đoán đổi sang ảnh của Einstein: “Cứ bái ông ấy là được rồi!”

Cậu hai nhà họ Kỷ chưa hiểu ra sao đã bị ghét bỏ rồi…



Kết thúc kỳ thi, Ninh Hề Nhi phát huy khá tốt, tự cảm thấy hài lòng. Đợi đến khi nhận kết quả thì cô lại ngây người.

Ai có thể nói cho cô biết, vì sao Kỷ Dạ Bạch không đến trường một thời gian dài mà cuối cùng vẫn thi được vị trí đứng đầu!

Mà còn không phải là đứng đầu lớp, là đứng đầu khối! Lại còn trong tình huống thiếu điểm môn thể dục!

Thế này đâu chỉ là học giỏi thôi đâu, rõ ràng là thần đồng rồi!

Nhìn Ninh Hề Nhi cầm bảng điểm của hắn mà ngây người, Kỷ Dạ Bạch mặt mày tươi rói…

Hừ hừ, bây giờ mới biết chồng em giỏi đấy à…

Sau mông cậu hai nào đó như có cái đuôi đang vung vẩy, vẻ mặt hắn đầy dòng chữ “khen anh đi khen anh đi”.

Ai ngờ Ninh Hề Nhi lại chỉ cắn ngón tay, dáng vẻ như vừa chịu đả kích, trên đường về nhà họ Kỷ, Kỷ Dạ Bạch đùa giỡn thế nào cũng không làm cô cười được.

Nhà cũ của nhà họ Kỷ…

Ninh Hề Nhi vừa xuống xe đã nhìn thấy có người trong số mấy giúp việc kêu lên: “Cô Ninh đến rồi!” Lập tức đám người trong biệt thự nhà họ Kỷ ào ra đông nghịt, tất cả đều vây lại xem!

“Hề Nhi, đến đây nào, đây là quà gặp mặt của thím!”

“Chú cho cháu một bao lì xì, cháu mau nhét vào túi đi!”

“Đây là ván giặt hàng hiệu chất lượng tốt, cháu cất đi Hề Nhi! Dạ Bạch mà không nghe lời thì cứ cho nó quỳ ván giặt!”

Ninh Hề Nhi: (°_°)︴

Trời ạ, người nhà họ Kỷ… có hơi nhiệt tình quá rồi!!

Chỉ trong nháy mắt cô đã bị nhét cho một đống quà gặp mặt, không ôm nổi luôn!

“Kỷ Dạ Bạch…” Ninh Hề Nhi bối rối nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch bằng ánh mắt van nài. Kỷ Dạ Bạch lập tức hiểu ý, ôm eo cô, bất đắc dĩ nói: “Mọi người không được dọa vợ cháu.”

Phụt…

Ai là vợ của cậu chứ!

Bác cả dẫn đầu ho khan: “Được rồi được rồi, mọi người đừng đứng chắn ở cửa nữa, trước tiên để Dạ Bạch dẫn vợ vào nhà đã!”

Kỷ Dạ Bạch nhận lấy đống đồ trong tay cô, lúc cầm đến chiếc ván giặt nghe nói có thể sánh ngang chất lượng của Nokia mà bác cả đưa thì lông mày hắn giật giật.

Nhà cũ được trang trí theo phong cách cổ xưa, vừa tinh tế vừa trang nhã, phong cách thiết kế rất đẹp.

Ninh Hề Nhi thấp thỏm ngồi trên xô pha, lén lút mở một bao lì xì ra nhòm thử.

Vừa rồi cô đã bị nhét cho một xấp dày!

Có điều sờ thấy khá mỏng, có lẽ bên trong chỉ có mấy trăm tệ thôi nhỉ… Đ*ch! Bên trong thế mà lại là một tấm chi phiếu!

Ninh Hề Nhi mở to mắt, lặng lẽ đếm đếm xem rốt cuộc có mấy chữ số. Cô sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nhỏ giọng gọi: “Kỷ Dạ Bạch! Có phải mọi người cho lì xì nhầm rồi không?”

“Hả?” Kỷ Dạ Bạch không hiểu.

Ninh Hề Nhi hươ bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo diễn tả cho Kỷ Dạ Bạch: “Có rất nhiều rất nhiều số không!”

“Ha ha.” Kỷ Dạ Bạch phì cười: “Cho cậu thì cậu cứ cầm đi.”

“Nhưng mà nhiều lắm…” Cô vẫn hiểu đạo lý không có công thì không nhận lộc.

Kỷ Dạ Bạch vẫn giữ nguyên nụ cười anh tuấn, hắn cúi người ghé sát vành tai xinh xắn của cô, giọng nói trầm khàn gợi cảm như tiếng đàn cello: “Vợ anh đây đáng giá nhiều tiền như vậy.”

Mặt Ninh Hề Nhi lập tức đỏ phừng phừng!

Dáng vẻ thân mật của hai người rơi vào tầm mắt của người nhà họ Kỷ, mọi người đều vui mừng.

Con heo chăm bẵm từ bé cuối cùng cũng biết gặm cải trắng rồi! Còn là một cây cải tươi non mềm mịn thế này nữa chứ! Chuyện này có thể không vui mừng được sao?

“Hề Nhi à, có lạnh không? Có cần điều chỉnh lại nhiệt độ của hệ thống sưởi không?”

“Cháu có đói không? Tay nghề của bác cả rất tốt, muốn ăn gì bác sẽ làm cho cháu!”

“Chú cháu biết đánh đàn piano đấy, bảo chú đàn cho một bài có được không?”

“Ây da, mấy người muốn ép tôi xuất chiêu lớn đấy hả. Nào, Hề Nhi, chú hai làm ảo thuật cho cháu xem!”

“…”

Sự nhiệt tình của mọi người làm cho Hề Nhi vừa mừng vừa lo.

“Ăn chút đồ ăn vặt đi này. Nghe nói cháu thích ăn hoa quả khô, mấy thứ này đều là đặc biệt vận chuyển bằng đường hàng không đấy!” Bác cả đẩy vài đĩa hoa quả tới, trên đó bày toàn quả óc chó, hạt thông và quả hồ đào gì đó.

Bị nhiều người nhìn như vậy, tuy Ninh Hề Nhi thích nhưng cũng ngại lấy, chỉ ngại ngùng nói: “Cảm ơn bác…”

“Với bác cả mà cảm ơn cái gì!”

Bầu không khí đang thân thiết thì một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Cháu không có tay à?”

Ninh Hề Nhi giật mình, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một ông cụ mặc áo kiểu Trung Quốc truyền thống, tóc hoa râm, rất có tinh thần chống gậy đi tới.

Ông cụ vừa xuất hiện Ninh Hề Nhi đã nhận ra ông là ai rồi.

Đó là ông cụ Kỷ!

Trong ấn tượng của cô, ông cụ Kỷ vô cùng nghiêm khắc, khí thế mạnh mẽ. Cô sợ hãi trốn sau lưng Kỷ Dạ Bạch.

“Cháu không có tay hả?” Ông cụ Kỷ gõ cây gậy ba toong một cái, lặp lại câu hỏi.

Lúc này Ninh Hề Nhi mới nhận ra, hình như ông cụ đang nói với Kỷ Dạ Bạch?

“Cháu chào ông.” Kỷ Dạ Bạch cung kính chào hỏi: “Ông đừng nói to như vậy, làm vợ cháu sợ thì ông chịu trách nhiệm nhé!”

“Hừ!” Ông Kỷ bực mình vì thằng cháu nói mãi mà không hiểu: “Còn gọi vợ à! Có ai đối xử với vợ như cháu không hả! Còn không mau tách hạt ra cho con bé ăn!”
« Chương TrướcChương Tiếp »