Chương 140: Lễ kết hôn (5).

Ninh Hề Nhi hét lên, bối rối xoay lưng ngay lại, che mắt đi: “Kỷ Dạ Bạch! Cậu mặc quần áo vào!”

Kỷ Dạ Bạch bình thản thong dong bước tới, khóa trái cửa phòng, hất mặt nói: “Tới đúng lúc lắm, vào giúp tôi tắm đi.”

Ninh Hề Nhi: “…”

“Cậu không hiểu cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân à!” Ninh Hề Nhi đỏ mặt kêu la.

Kỷ Dạ Bạch nghiêm trang: “Vì hiểu, cho nên mới để cậu giúp tôi tắm. Nếu không cơ thể anh đây bị người phụ nữ khác nhìn thấy thì sao?”

“Không giúp!”

Kỷ Dạ Bạch không ngang ngược ra lệnh như lúc trước, hắn chỉ im lặng một lúc lâu.

Ninh Hề Nhi hé mắt len lén nhìn trộm hắn.

Chỉ thấy Kỷ Dạ Bạch cúi xuống, tỏ ra vẻ cô đơn hiu quạnh, ánh mắt liếc về phía cô, hắn cười một tiếng: “Cứ để tôi tự làm vậy.”

Hắn cười khẽ, vừa ấm áp vừa trong sạch, Ninh Hề Nhi mê trai liền… mềm lòng…

Dù sao hắn vẫn còn đang bị thương, tự mình tắm chắc chắn không tiện lắm…

“Thôi được, thôi được, tôi giúp cậu.” Cô gi gi mũi chân, gật đầu một cái, xấu hổ cất lời.

Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch thoáng lướt qua một nụ cười đắc ý, vẻ mặt vẫn cảm động như không: “Hề đần, vẫn là cậu đối tốt với tôi.”

Phòng tắm…

Ninh Hề Nhi dịch chiếc ghế hoạt hình lúc tắm Miêu Miêu hay dùng về phía Kỷ Dạ Bạch: “Ngồi xuống.”

Mặt Kỷ Dạ Bạch đầy chống đối: “Tôi không ngồi cái này! Con nít ấu trĩ!”

Phía trên còn in hình Hello Kitty cơ đấy!

“Không ngồi thì không tắm cho cậu!” Ninh Hề Nhi uy hϊếp.

Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, gắng gượng ngồi xuống.

Hắn thân cao 1m80, ngồi trên một cái ghế mà trẻ con dùng, hình ảnh này có hơi buồn cười…

Ninh Hề Nhi chĩa vòi hoa sen phun về phía hắn, còn lấy thêm khăn mặt ấm cẩn thận lau qua một lần.

Nơi nào bàn tay trắng nõn kia đυ.ng phải, cơ thể Kỷ Dạ Bạch liền căng cứng phần đó.

Yết hầu di chuyển lên xuống, hắn tằng hắng một tiếng: “Vóc người anh đây cũng không tệ lắm phải không?”

“Hử?” Ninh Hề Nhi nhìn qua cơ bụng nổi rõ, còn có đường V-cut rất đẹp, không phải kiểu vai u thịt bắp đầy phô trương, mà là cơ thể thon gầy dẻo dai.

“Rất ổn đấy.” Cô không nghĩ linh tinh, vừa lau vừa khẽ ngâm nga hát.

Kỷ Dạ Bạch rất bất mãn đối với phản ứng của cô, con nhỏ này, không nhìn ra hắn đang dùng sắc đẹp dụ dỗ cô à?

“Nếu cậu nói rất ổn, vậy thì làm bạn gái tôi đi.” Kỷ Dạ Bạch bắt đầu phương thức mỗi ngày dùng một kiểu bày tỏ mồi chài.

Ninh Hề Nhi lè lưỡi với hắn: “Không có thành ý gì cả, tôi không nhận lời cậu đâu!”

Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng của cô, ánh mắt tối lại, kìm nén xao động trong cơ thể: “Vậy phải thế nào cậu mới chịu đồng ý?”

“Cậu dữ cái gì mà dữ, còn chưa nhận lời ở bên nhau cậu đã dữ thế rồi, nếu tôi nhận lời, thì sao mà sống nổi!”

Kỷ Dạ Bạch vậy mà ấm ức, lớn nhường này rồi, ai dám thái độ với hắn? Ai dám ngược đãi hắn như vậy?

Cũng chỉ có Ninh Hề Nhi trèo lên đầu lên cổ hắn, hắn không những không tức giận, mà còn sợ cô té ngã kìa!

Ninh Hề Nhi nhìn mặt hắn ỉu xìu, cô cầm một con vịt vàng trên giá xuống, đưa cho hắn: “Rõ là trẻ con, cho cậu bóp cái này chơi.”

“Tôi bóp cái này làm gì!” Kỷ Dạ Bạch hừ một tiếng hờn dỗi: “Tự tôi cũng có.”

Ban đầu Ninh Hề Nhi còn nghe không hiểu, cho đến khi thông suốt ý chính, cô thẹn quá hóa giận quăng khăn tắm vào mặt Kỷ Dạ Bạch.

“Tự đi mà tắm đi! Tạm biệt!”

Thấy cô tức giận, Kỷ Dạ Bạch không dám làm chuyện quá đáng nữa, hắn tùy tiện xông ra, khoác tạm áo choàng tắm: “Hề đần, đừng giận mà…”

Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy thiệp mời màu trắng Ninh Hề Nhi cầm trong tay, mặt biến sắc.

Ỷ vào vóc dáng thân cao chân dài của mình, hắn giật lấy thiệp mời trong tay cô, hạ giọng nói: “Ninh Hề…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hề Nhi tái nhợt, Kỷ Dạ Bạch biết, nhất định cô đã thấy nội dung trên thiệp mời.

Đó là thiệp mời dự lễ kết hôn của Ninh Cảnh Thâm và Lục Thanh Hà.

Thời gian, chính là Chủ nhật.

“Chủ nhật tuần này chắc hẳn là ngày tốt nhỉ.” Ninh Hề Nhi cong cong khóe miệng.

Cô cảm thấy thật đáng mỉa mai, hai người muốn tổ chức lễ kết hôn, nhưng không hề nói cho cô biết.

Rốt cuộc ở trong mắt họ cô được coi là thứ gì?

Một đứa con riêng vướng víu? Một đứa con gái không hiểu chuyện?

Ninh Hề Nhi không dám nghĩ tiếp.

Kỷ Dạ Bạch lảng sang chuyện khác: “Không phải cậu tới đây đưa tôi vở ghi sao?”

“Ừ, đây, cho cậu.” Ninh Hề Nhi rất phối hợp đưa vở ghi cho hắn.

Nhìn cô cố gắng tỏ ra không có chuyện gì, tâm trạng Kỷ Dạ Bạch càng khó tả.

Hắn xoa đầu cô, tóc đen mềm mại, cảm giác rất thích.

“Ninh Hề, cậu có muốn nuôi thú cưng không?”

Mắt Ninh Hề Nhi sáng lên: “Được à?”

“Mèo tai cụp nhà ông nội tôi mới sinh mèo con, nếu cậu thích, tôi ôm về một con cho cậu.”

“Ừ ừ!”

Thật là con nhỏ ngốc dễ dụ, thấy cô cười, khóe miệng Kỷ Dạ Bạch cũng khẽ nhếch lên.

“Tôi về nhà trước đây!” Nếu về muộn, không chừng Lục Thanh Hà lại nói mấy lời khó nghe, đi tới ngưỡng cửa, cô bỗng vòng trở lại, cầm điện thoại hướng về phía Kỷ Dạ Bạch: “Tạo dáng đi, để cho tôi chụp một tấm.”

Kỷ Dạ Bạch bừng bừng tinh thần, hừm hừm, con nhỏ này cuối cùng đã bị vẻ đẹp trai của hắn mê hoặc rồi hả? Hắn hất mặt đầy cao quý lạnh lùng: “Chụp đi.”

“Cậu cột chắc áo choàng tắm đi, để ngực hở rộng rất đáng nghi, trông rất mơi đấy có được không!” Ninh Hề Nhi chê bôi không dứt.

“…” Kỷ Dạ Bạch còn hoài nghi mình nghe nhầm, chẳng lẽ con nhỏ kia không thấy được cơ bụng của hắn à? Không nhìn thấy đường V-cut của hắn à?

“Nhanh lên xem nào!”

Dưới sự thúc giục của Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch vô cảm lấy dây áo quấn lại, buộc chặt, Ninh Hề Nhi ấn nút chụp, hài lòng gật đầu: “Trước lúc thi tôi với Du Nhiên muốn vái cậu mấy cái.”

Kỷ Dạ Bạch: “Hở?”

“Cậu là học sinh siêu đỉnh của trường Mộc Anh mà! Nghe nói từ lúc nhập học đến giờ điểm vẫn luôn đạt tuyệt đối, trước lúc thi chụp ảnh cậu mang về vái lạy là phong tục trường ta!” Ninh Hề Nhi mặt mày hớn hở nói tằng tằng: “À mà, tôi muốn hỏi một chút, lúc khấn bái có cần đồ cúng gì không…”

Cô lóc cóc chạy mất dạng, bỏ lại Kỷ Dạ Bạch thương tâm đứng tại chỗ.

Tại sao cơ thể hắn còn không có sức hấp dẫn hơn thi trúng hay trượt hả!



Trước lễ kết hôn một ngày, Lục Thanh Hà mới để Cung Tu nói chuyện này cho Ninh Hề Nhi, nhân tiện đưa thêm một chiếc váy nhỏ.

Ninh Hề Nhi không muốn mặc cũng không được, bởi Lục Thanh Hà đã đặt “đồ gia đình”.

Chủ nhật, nhà hàng lớn nhất thành phố Anh Đào…

Cả nhà hàng đều được Ninh Cảnh Thâm hào phóng bao trọn, bày trí xa hoa tuyệt đẹp, hiện trường cực kỳ hoa lệ, tiệc tùng linh đình, tề tựu đủ người trong giới làm ăn của thành phố Anh Đào.

Ninh Hề Nhi và Cung Tu ngồi chung một bàn, cô chết lặng nhìn Ninh Cảnh Thâm dẫn Lục Thanh Hà bước qua thảm đỏ, đứng trước mặt mục sư đọc lời thề, hai bên cùng trao nhẫn. Khi hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lúc ấy cô mới vỗ tay theo.

Nghi thức cử hành xong xuôi, tiếp đến là bữa tiệc cưới ồn ào.

Bàn của Ninh Hề Nhi ngồi có không ít người nhà họ Lục, họ lôi kéo cô mời rượu, Ninh Hề Nhi cau mày: “Xin lỗi, tôi bị dị ứng với cồn.”

Nhưng mấy người đó vẫn không chịu buông tha: “Cô Ninh, đừng mượn cớ nữa, thế này là không nể mặt nể mũi chúng tôi rồi!”