Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 133: Lời tỏ tình đến muộn (6).

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Dạ Bạch thấy Ninh Hề Nhi khóc bèn nhíu mày: “Khóc gì mà khóc?”

Cô không biết rằng, thấy cô vẫn an toàn làm hắn vui đến thế nào đâu.

Ninh Hề Nhi dụi mắt: “Cậu vẫn đi được chứ?”

“Chịu thôi, không đi được, cậu hôn tôi đi rồi tôi mới đi lại được.” Cậu hai nào đó phát huy kỹ năng đẹp trai không bằng chai mặt vô cùng nhuần nhuyễn.

Ninh Hề Nhi: “…”

Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi ra khỏi biệt thự của Tam gia, tài xế của nhà họ Hàn đã đứng chờ sẵn bên ngoài, thấy hai người bèn giúp đỡ mở cửa xe ra. Sau đó đưa hai người đến bệnh viện.

Tại bệnh viện tốt nhất của nhà họ Kỷ, bác sĩ Uất Trì xử lý xong vết thương của Kỷ Dạ Bạch mới ra ngoài phòng bệnh.

“Bác sĩ ơi, Kỷ Dạ Bạch thế nào rồi ạ?”

Uất Trì hạ kính mắt xuống: “Cậu ta rất biết cách bảo vệ các bộ phận quan trọng trên cơ thể, chỉ có vài chỗ bị gãy xương, còn lại thì là vết thương ngoài da, tôi đã tiêm thuốc giảm đau cho cậu ta rồi.”

Mặc dù bác sĩ nói rất nhẹ nhàng nhưng Ninh Hề Nhi lại cảm thấy kinh hồn bạt vía.

“Gãy xương ư… vậy chắc chắn là rất đau…”

“Đau là đương nhiên rồi.”

“Vậy làm thế nào để cậu ấy không đau bây giờ?”

Uất Trì suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thuốc giảm đau là cách hữu hiệu nhất, nhưng lạm dụng quá sẽ gây ảnh hưởng xấu cho cơ thể. Còn một cách khác là…”

Uất Trì cố ý dừng lại khiến Ninh Hề Nhi càng gấp gáp mà truy hỏi: “Cách gì vậy bác sĩ?”

Uất Trì cười híp mắt: “Cậu Kỷ tình nguyện chịu những đau đớn đó vì cô, vậy cậu ấy hẳn rất thích cô rồi. Cô chỉ cần tỏ ra đáng yêu, ôm cậu ta, hôn cậu ta là được, tôi đảm bảo còn có tác dụng hơn mọi loại thuốc trên đời.”

Ninh Hề Nhi nghe vậy thì mặt mũi đỏ bừng bừng: “Tôi vào xem cậu ấy thế nào.”

Cô đẩy cửa ra, Kỷ Dạ Bạch mặc quần áo bệnh nhân kẻ ca rô xanh trắng, nhắm mắt nằm trên giường, hàng mi dài chiếu lên khuôn mặt hắn tạo bóng mờ đẹp đẽ.

Trên mặt hắn cũng có vài vết thương, trông càng thêm phần hoang dại và khí khái của đấng anh hùng.

“Kỷ Dạ Bạch, tại sao cậu lại tới cứu tôi…” Ninh Hề Nhi nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự khó hiểu: “Cậu thật sự… thích tôi ư?”

Lông mi của Kỷ Dạ Bạch khẽ run lên, song hơi thở vẫn đều đều.

“Lúc cậu tới cứu tôi, trông cậu cũng khá đẹp trai đấy…” Ninh Hề Nhi ôm mặt si mê nhớ lại hình ảnh lúc đó: “Không phải! Phải là rất rất đẹp trai mới đúng! Cứ như nam chính trong truyện tranh từ trên trời bay xuống vậy!”

“Chờ cậu tỉnh dậy, tôi sẽ không cãi nhau với cậu nữa. Tôi cũng sẽ bỏ qua chuyện cậu giả vờ mất trí nhớ lần trước. Còn chuyện từng xảy ra kia…” Nhắc tới chuyện cũ, Ninh Hề Nhi không khỏi sững lại rồi nói như vừa hạ quyết tâm: “Tôi quyết định sẽ làm như chưa xảy ra chuyện gì hết. Tôi sẽ cố gắng đối xử thật tốt với cậu, cố gắng khiến cậu vui vẻ hơn.”

Đôi môi mỏng của Kỷ Dạ Bạch dường như hơi cong lên một chút, đáng tiếc rằng sự thay đổi ấy quá nhỏ nhoi, nên Ninh Hề Nhi không hề phát hiện ra.

Cô chống má, nghĩ đến lời khuyên của bác sĩ Uất Trì vừa nói, gò má trắng nõn trên khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ ửng lên.

“Có phải chỉ cần hôn là sẽ không đau nữa không? Chắc cậu… không ghét bị tôi hôn đâu nhỉ?” Ninh Hề Nhi xoắn xuýt suy nghĩ, mắt đảo vòng mấy hồi rồi mới hạ quyết tâm: “Tôi mặc kệ đấy, từ bé đến giờ chúng ta đã hôn vô số lần rồi, dù cậu có ghét đi nữa thì cũng đã muộn.”

Ninh Hề Nhi chu đôi môi nhỏ lên, ngượng nghịu hôn lên mặt Kỷ Dạ Bạch. Hôn xong, cô bèn vội vàng bịt miệng mình lại rồi nhanh chóng lùi về sau, thầm cảm thấy ảo não vô cùng.

“Mình làm vậy có tính là đang dê cậu ta không nhỉ…” Cô tự nói thầm với mình.

“Có chứ!” Giọng nói đầy vui vẻ chợt vang lên khiến Ninh Hề Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt!

Kỷ Dạ Bạch vốn đang “ngủ say” mở to mắt nhìn cô: “Ninh Hề, không ngờ cậu lại hôn lén tôi.”

Cảm giác làm chuyện xấu rồi bị bắt ngay tại trận này là thế nào?

Cô trợn tròn mắt, trông có vẻ vừa ngốc vừa đáng yêu khiến người ta không nhịn được cười.

Kỷ Dạ Bạch như cố ý mà lên án cô: “Tôi còn đang là bệnh nhân đấy. Ninh Hề à, sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu là người có suy nghĩ đen tối như vậy nhỉ? Nói đi, có phải cậu đã có ý đồ quấy rối tôi từ trước, chờ mãi mà không có cơ hội hành động không?”

Ninh Hề Nhi nghe hắn nói vậy thì mặt đỏ bừng, liên tục lắc đầu phủ nhận: “Không phải đâu… đây là lần đầu tiên…”

“Hửm? Mới lần đầu à?”

“Đúng vậy, nên là… cậu có thể rộng lượng…” Mà bỏ qua cho tôi được không?

“Vậy không được, tôi phải ghi vào sổ mới được. Chậc, Ninh Hề ạ, tôi không ngờ cậu là hạng người như vậy đấy.”

Ninh Hề Nhi cúi đầu như một đứa trẻ vừa mắc lỗi sai, nghe Kỷ Dạ Bạch nói vậy bèn không chịu được mà phản bác: “Hôn cũng hôn rồi, cậu làm gì được tôi nào?”

Ái chà, cô nhóc này bị trêu chọc quá đà thành ra xù lông lên rồi hả? Kỷ Dạ Bạch thấy vô cùng thú vị bèn nhìn cô.

“Trước đây cậu hôn tôi bao nhiêu lần rồi, tôi có thèm so đo tính toán với cậu không?” Ninh Hề Nhi chỉ vào hắn: “Mà tính ra tôi mới là người chịu thiệt!”

Kỷ Dạ Bạch nheo mắt: “Thế tại sao cậu lại không so đo tính toán với tôi?”

Bao lần hắn “bắt nạt” cô nhưng chưa lần nào cô thực sự tức giận cả, vậy nên hắn mới được đằng chân lân đằng đầu, muốn gần gũi với cô nhiều hơn, muốn biến cô trở thành vật sở hữu của riêng mình hắn.

Hay là cô căn bản không thèm để ý? Vậy nếu người hôn cô là một người đàn ông khác, thì cô cũng không phản kháng?

Kỷ Dạ Bạch nghĩ đến đây rồi tự bực bội vô cớ, hắn giận đến mức cả người tản ra khí lạnh, ánh mắt sắc bén như dao găm khiến người ta sợ hãi.

Ninh Hề Nhi vừa tức vừa xấu hổ cắn môi, sao tên này lại… đột nhiên hỏi câu hỏi như vậy chứ…

“Cậu thông minh lắm cơ mà? Tự động não mà đoán đi!” Cô tức giận đáp: “Còn sức tranh luận với tôi về vấn đề vô bổ này thì hẳn vết thương của cậu cũng chẳng nghiêm trọng mấy đâu ha!”

Thái độ của Ninh Hề Nhi thành công chọc tức Kỷ Dạ Bạch.

Khi Ninh Hề Nhi đang định đứng dậy bỏ ra ngoài thì Kỷ Dạ Bạch tóm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô rồi nói một cách lạnh lùng: “Ninh Hề, nếu hôm nay cậu không nói rõ cho tôi biết thì đừng hòng ra khỏi đây.”

“Buông ra!” Ninh Hề Nhi cố gắng rút tay ra nhưng Kỷ Dạ Bạch lại càng siết tay cô chặt hơn, khiến cô rên lên vì đau.

Cô đau lắm…

Cánh tay bị thương của hắn cũng đau…

Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, cứ như thể giữa họ có mối thù rất sâu đậm vậy. Ninh Hề Nhi ngắm nhìn khuôn mặt trẻ trung tuấn tú với những đường nét rắn rỏi tuyệt đẹp trước mắt mình, đôi môi mỏng mím chặt đầy cố chấp, mạnh mẽ, ngang ngược… hắn luôn như vậy, một Kỷ Dạ Bạch mà cô quen thuộc nhất.

Một Kỷ Dạ Bạch ở bên cô từ ngày trẻ nít đến thời thanh xuân.

Một Kỷ Dạ Bạch lúc nào cũng bắt nạt cô nhưng tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào ức hϊếp cô.

Một Kỷ Dạ Bạch thà chịu mắng oan, đánh oan cũng quyết bao che khuyết điểm và bảo vệ cô.

Một Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng kiềm chế, cao quý, chưa từng đánh nhau nhưng lại vì cô mà đối đầu với cả đám người.

Một Kỷ Dạ Bạch kiêu ngạo vốn chín chắn trưởng thành nhưng đứng trước an nguy của cô, hắn không chần chừ lựa chọn để mình chịu đòn, tự gánh vác mọi đau khổ.

Trái tim trong l*иg ngực trái đập nhanh như muốn nảy ra ngoài…

Ninh Hề Nhi sụt sịt, bất chấp mà nhìn lại Kỷ Dạ Bạch, giọng nói cô dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kiên định hiếm có: “Bởi vì tôi thích cậu.”

Chỉ vỏn vẹn sáu chữ nhưng có sức công phá kinh người.

Đôi mắt đen láy của Kỷ Dạ Bạch hơi co lại, hắn trầm giọng hỏi Ninh Hề Nhi: “Ninh Hề, cậu có biết cậu đang nói gì không?”

Con nhóc thối tha này lại định lừa hắn hả?
« Chương TrướcChương Tiếp »