Chương 129: Lời tỏ tình đến muộn (2).

Ninh Hề Nhi khó hiểu nhìn cô ta.

Bà chị này không cảm thấy mình mặt dày một chút nào à?

Cô ta tưởng tiền từ trên trời rơi xuống chắc? Vừa mở miệng ra là đòi một triệu Tệ thì thôi, còn bày ra thái độ vênh mặt hất cằm sai khiến, tự tin từ đâu đến thế?

“Tần Cẩn Du, đầu tiên, tôi không có một triệu Tệ cho cô mượn. Thứ hai, tôi không sống dựa vào Kỷ Dạ Bạch.” Ninh Hề Nhi thẳng thắn nói.

Lời này nghe vào trong tai Tần Cẩn Du, liền biến thành “Ninh Hề Nhi không muốn giúp cô ta”!

“Một triệu Tệ mà thôi, đối với cô không đáng kể chút nào, nhưng có thể cứu tôi, chẳng lẽ cô không nên giúp tôi sao?” Tần Cẩn Du cực kỳ bất mãn, vừa nãy rõ ràng đã giúp cô ta, vì sao bây giờ lại không chịu giúp?

Ninh Hề Nhi ngán ngẩm với cái lối suy nghĩ “Cô giúp tôi là niềm vinh hạnh, không giúp tôi là sai” của cô ta, nở nụ cười mỉa mai, “Ngại ghê, tôi giúp cô là vì tình cảm với người cùng trường, không phải vì bổn phận. Tôi không nợ cô, cũng không có nghĩa vụ cho cô mượn tiền.”

Vẻ mặt Tần Cẩn Du sa sầm, cùng với chỗ bị đánh sưng lên kia, khiến cô ta trông có vẻ dữ tợn, đáng sợ vô cùng.

“Ninh Hề Nhi… Chẳng phải tao biến thành như vậy đều do mày hại hay sao? Nếu không phải mày thì làm sao nhà họ Kỷ sẽ hủy hợp tác với nhà họ Tần của tao! Nhà tao cũng không phá sản! Bố tao cũng sẽ không vì trả nợ mà đi vay nặng lãi! Bây giờ cả nhà tao đều bị dồn vào đường cùng, thế mà có một triệu Tệ mày cũng không chịu cho tao vay! Mày đúng là đồ tàn nhẫn! Mày sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy buồn cười.

Cho dù nhà họ Kỷ hủy bỏ hợp tác với nhà họ Tần, chẳng lẽ nhà họ Tần không làm ăn với nhà khác hay sao? Hơn nữa sau khi hủy hợp tác, nhà họ Kỷ cũng không đối phó nhà họ Tần, cho nên nói, phá sản chính là tự nhà họ Tần kinh doanh không tốt thôi! Về phần trả nợ, điều đó cũng chứng minh lúc trước đã thiếu nợ sẵn rồi! Đi vay nặng lãi để xoay mình thì càng buồn cười hơn, cái này chẳng lẽ cũng là người khác bắt bố cô ta đi làm?

Lỗi sai là mình thế nhưng lại không chịu thừa nhận, người như thế thật sự là đáng buồn!

Đôi môi xinh xắn đỏ mọng của Ninh Hề Nhi nhếch lên, cô nở nụ cười châm biếm.

Thấy biểu cảm này của cô, Tần Cẩn Du càng cuồng loạn hơn, “Vừa rồi mày cứu tao chắc cũng là giả vờ chứ gì? Muốn tao biết ơn mày? Muốn tao phải nói câu cảm ơn với mày? Ha ha, tao cho mày biết, Tần Cẩn Du tao tuyệt đối sẽ không cảm ơn mày!”

“Lời xin lỗi mà cô muốn nói đây hả?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cho Tần Cẩn Du sợ đến mức sống lưng lạnh toát.

Cô ta lo sợ quay lại, Kỷ Dạ Bạch đứng ở cách đó không xa, dáng người cao lớn, ánh mắt âm u, dường như sắp đưa cô ta vào chỗ chết.

Khí thế áp bức đáng sợ đó dồn ép cô ta đến mức ngay cả thở cũng thở không được!

“Cô Tần này, nếu không phải vì Ninh Hề, vừa rồi tôi căn bản sẽ không cứu cô. Chúng tôi cũng không mong chờ cô biết ơn, thế nhưng cô đã không biết ơn còn ăn cháo đá bát, cô không thấy mình quá đáng à?” Trong con ngươi Kỷ Dạ Bạch tràn đầy thứ ánh sáng lạnh lùng, “Nhà họ Tần rơi vào kết cục như bây giờ, hoàn toàn là do các người tự chuốc lấy. Thế nhưng, cô có tin cô dám nói thêm một câu, tôi sẽ khiến cho nhà các người thê thảm hơn bây giờ gấp trăm nghìn lần không hả?”

Tần Cẩn Du trợn trừng trừng, mấp máy môi, sợ run cả người.

Kỷ Dạ Bạch chán ghét liếc cô ta một cái, khởi động cho xe chạy đi.

Không có Kỷ Dạ Bạch bảo vệ, gã đàn ông mặt sẹo nhanh chóng lại tìm đến, lúc này đây, Tần Cẩn Du không hề trốn, ngược lại nở nụ cười cực kỳ ác độc với gã, “Các người chẳng phải muốn tiền hay sao? Tôi có biện pháp, có thể khiến các người có được thật nhiều tiền, xài cả đời cũng không hết…” Gã mặt sẹo khinh thường hừ một tiếng, “Có tiền sao chính mày không kiếm? Bố mày còn nợ chúng tao một triệu Tệ đó! Khi nào thì trả đây? Không trả nổi, ông đây sẽ bán mày vào hộp đêm Sênh Ca!”

Hộp đêm Sênh Ca là hộp đêm lớn nhất ở thành phố Anh Đào…

Nếu bị bán vào nơi đó, cô ta chẳng phải sẽ…

Trên trán Tần Cẩn Du toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng càng hận Ninh Hề Nhi nhiều hơn!

Lúc trước cô ta không phải chỉ bắt nạt Ninh Hề Nhi mấy lần thôi sao, vì sao Ninh Hề Nhi phải so đo với cô ta? Không so đo thì nhà cô ta đâu đến nỗi rơi vào tình trạng như thế này?

Đều tại Ninh Hề Nhi!

Tất cả đều là lỗi của Ninh Hề Nhi!

“Một triệu Tệ tính là gì, các người đều thấy được đứa con gái ngồi trong xe vừa rồi đúng không? Chỉ cần các người chụp một bộ ảnh khỏa thân của cô ta, uy hϊếp cô ta, không đưa tiền liền gửi cho bạn trai cô ta, cô ta chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đưa tiền cho các người. Nhà cô ta rất giàu, đừng nói một triệu Tệ, cho dù các người muốn mười triệu Tệ còn được! Cô ta khẳng định không dám nói cho người khác biết! Các người chụp nhiều vào, đừng có đưa cho cô ta hết một lần, chia thành vài lần ra…”

Nghe xong lời của Tần Cẩn Du, mấy tên đàn ông đều im lặng một lúc.

Mất cả buổi, gã đàn ông mặt sẹo mới chậc chậc cảm thán, “Độc nhất là lòng dạ đàn bà, xem như hôm nay ông đây được trải nghiệm…”

Chẳng qua, không thể phủ nhận, những gì cô ta nói đã khiến gã động lòng.

“Cô ta chỉ là một đứa con gái, làm gì có nhiều tiền như thế?” Gã đàn ông mặt sẹo do dự hỏi.

Tần Cẩn Du thấy gã bị dao động, nũng nịu cười, “Bạn trai cô ta có tiền đấy, người ta chỉ cần dạng hai chân ra, ngủ với bạn trai một buổi, muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có chứ. Chỉ có điều, gã đàn ông kia chỉ chơi đùa với cô ta mà thôi, cô ta lại không nỡ bỏ cái gã đại gia này, cho nên ấy chỉ cần các người làm được chuyện đó đảm bảo sẽ kiếm được một quả lớn!”

Gã đàn ông mặt sẹo xoay người cô ta lại, sức lực của gã lớn đến nỗi Tần Cẩn Du cảm thấy xương của mình sắp gãy!

Đáy mắt gã đàn ông mặt sẹo hiện lên sự tàn nhẫn, cười giống như Diêm Vương đòi mạng, hết sức dọa người!

Không khí giống như đọng lại. Mấy giây sau, gã đàn ông mặt sẹo rốt cuộc mở miệng…

“Vụ này, ông đồng ý làm!”



Tại nhà họ Kỷ…

Ninh Hề Nhi lại bị Kỷ Dạ Bạch bắt ăn rất nhiều, bụng tròn xoe, ngồi ỳ trên ghế xô pha, chẳng bao lâu sau Miêu Miêu cũng đi đến, đôi chân ngắn đung đưa, cặp lông mày xinh xắn nhíu lại, bộ dáng buồn phiền ngẩn ngơ cực kỳ dễ thương.

“Miêu Miêu, em làm sao thế?”

Bé Miêu Miêu tội nghiệp nói, “Sâm Sâm không thương em! Em cực kỳ tức giận, hôm nay ăn cơm em cũng ăn ít hơn nửa chén luôn đó!”

Phụt…

Mới tí tuổi đầu đã buồn phiền vì tình cảm rồi à?

Ninh Hề Nhi cảm thấy rất thú vị, nhéo nhéo hai má núng nính mềm mại của cô bé, “Nói chị nghe nào, cậu ta không thương em như thế nào?”

Miêu Miêu tội nghiệp nói, “Gần đây cậu ta không đút cơm cho em ăn, cũng không nắm tay em, chiều hôm nay tan học, cậu ta cũng không hôn em!”

“Hay là cậu ta thích bé gái khác rồi?”

Miêu Miêu lắc lắc đầu, “Cậu ta bận chơi game! Em, em muốn chia tay với cậu ta!”

Ninh Hề Nhi buồn cười, đúng là con nít mà.

“Em chơi game cùng cậu ta chẳng phải là được rồi sao?”

Miêu Miêu cúi đầu nhỏ xuống, “Em không biết chơi…”

“Trò chơi gì thế? Chị dạy cho em nhé.”

Mắt Miêu Miêu sáng lên, lấy máy tính bảng ra tìm kiếm trò chơi, “Chính là cái này!”

Ninh Hề Nhi tràn đầy tự tin, “Chị thử chơi trước đã, học xong chị dạy cho em!”

Hai cái đầu một lớn một nhỏ chụm lại nghiên cứu trò chơi, Kỷ Dạ Bạch xuống lầu rót nước thì nhìn thấy hai người rưng rưng nước mắt, không nhịn được đi qua hỏi, “Hai người chơi cái gì đó?”