Chương 128: Lời tỏ tình đến muộn (1)

Ninh Hề Nhi đập đầu vào người hắn, gào lên, “Tôi còn lâu mới ngốc!”

Kỷ Dạ Bạch trêu chọc hỏi, “Đập đầu như thế có đau không? Lúc nãy não bị chấn động, giờ cậu còn đập đầu như thế, có khi chỉ số thông minh vốn đã chẳng nhiều của cậu tụt xuống âm luôn rồi đấy.”

Miệng thì chế nhạo như thế, nhưng bàn tay hắn lại đặt lên đầu cô một cách rất tự nhiên, xoa đầu cô bằng một lực vừa phải.

Ninh Hề Nhi hít hít mũi, “Có hơi đau đau…” Còn chóng mặt, cảm giác toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn.

“Lần sau đừng dùng đầu đυ.ng, ngốc!”

“Là cậu nói tôi ngốc trước! Người sai là cậu!”

Nếu là ngày xưa, Kỷ Dạ Bạch sẽ ăn thua bằng được với cô, hôm nay lại chỉ nhếch mép một cái, “Ừm, tôi sai rồi.”

Ơ?

Ninh Hề Nhi không kịp phản ứng, trên trán bị hắn hôn nhẹ một cái, cùng với đó là tiếng cười trầm khàn của hắn, “Để bù lại sai lầm, tôi quyết định lấy “thịt” bồi thường…”

Hả?

Hai má Ninh Hề Nhi hồng hồng, tức giận bất bình nói, “Rõ ràng là cậu đang được hời mà.”

Đôi mắt đen của Kỷ Dạ Bạch nheo lại, đôi môi mỏng cong cong lên thành một nụ cười, ngón tay thon dài chậm rãi cởi cúc áo ra.

Đầu tiên là áo khoác đồng phục sau đó đến áo sơ mi, Ninh Hề Nhi luống cuống, “Này, đang yên đang lành mà, cậu cởϊ qυầи áo làm gì hả!”

“Lấy thịt bồi thường đó.” Cậu hai nào đó hùng hồn nói.

Có lẽ là người đẹp làm cái gì cũng đẹp, một động tác cởi cúc áo đơn giản, thế mà khi hắn làm lại thêm mấy phần hào hoa tao nhã, còn thoáng hiện lên nét quyến rũ…

“Cậu đủ rồi đó… Cởi nữa, tôi liền la lên đấy!”

Kỷ Dạ Bạch tỏ vẻ rất nghiêm túc đứng đắn nói, “Cậu cảm thấy người ta sẽ tin là tôi bắt nạt cậu hay là cậu đang bắt nạt tôi đây?”

Cái cảnh trước mặt này rõ ràng là chị đại đang đùa giỡn trai trẻ, Ninh Hề Nhi đã có thể đoán trước được tương lai đau đớn thê thảm của mình…

Cô nhanh chóng giữ tay Kỷ Dạ Bạch lại, “Cậu đừng cởi nữa!”

“Cho nên… Cậu tính cởi giúp tôi?” Giọng nói của hắn trầm trầm khàn khàn, cuối câu còn lên giọng, đây chính là giọng nói nam thần bẩm sinh, chất giọng quyến rũ chết người.

Ninh Hề Nhi như đối diện cường địch, “Cậu cậu cậu… Kỷ Dạ Bạch, cậu đúng là đồ không biết xấu hổ!”

Quá xấu xa, hu hu hu…

Kỷ Dạ Bạch trầm ngâm một lát, nhướng mày, “Cậu luôn nói tôi không biết xấu hổ, tôi chỉ đành làm thật nhiều chuyện không biết xấu hổ, để có cả tiếng lẫn cả miếng chứ nhỉ bằng không thì chẳng phải là tôi quá thiệt thòi?”

Ninh Hề Nhi: “…” Lần đầu tiên gặp một tên không biết xấu hổ còn ăn nói một cách hùng hồn như thế!

Cô biến sự xấu hổ tức giận thành sức mạnh, bàn tay nhỏ nhéo ngực Kỷ Dạ Bạch một cái, Kỷ Dạ Bạch đau kêu “Á” một tiếng, hít mạnh một cái.

Nhóc con ra tay còn ác phết đấy.

“Muốn sờ cứ việc nói thẳng, có phải là tôi không cho cậu sờ đâu.” Vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch ghét bỏ nói.

Ninh Hề Nhi xấu hổ chết mất, Kỷ Dạ Bạch cong môi cười cười, vén áo sơ mi lên, nháy mắt với cô, “Này, sờ đi.”

Cơ bụng rắn chắc rõ ràng, đường cong V-cut xinh đẹp đầy gợi cảm, thực sự là… Dụ người phạm tội!

“A a a! Tôi muốn xuống xe!” Ninh Hề Nhi đỏ mặt la to.

Trêu cô đủ rồi, cuối cùng thì Kỷ Dạ Bạch cũng còn chút lương tâm, thả áo xuống, lười biếng nói, “Cho cậu sờ cũng không chịu sờ, lần sau muốn sờ cũng không còn cơ hội mà sờ.”

“Ai muốn sờ chứ! Cậu cho rằng toàn bộ thế giới đều giống cậu, trong đầu đầy suy nghĩ đen tối hay sao?”

“Cậu không đen tối, vậy sao cậu đỏ mặt?”

Ninh Hề Nhi bị nghẹn không biết nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang chỗ khác.

Kỷ Dạ Bạch xáp lại, gần đến nỗi có thể thấy được lỗ tai nhỏ xinh trắng nõn của Ninh Hề Nhi, “Ninh Hề, tôi không muốn đóng giả làm người yêu của cậu.” Hắn muốn cùng cô yêu nhau, ở bên nhau thật sự.

Dùng thân phận bạn trai, người đàn ông của Ninh Hề Nhi để được ở bên cạnh cô một cách danh chính ngôn thuận.

Ngay lúc hắn đang định nói tiếp thì ngoài cửa xe bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang dội!

“Cứu mạng… Cứu, cứu tôi!”

Kỷ Dạ Bạch đen mặt hạ cửa kính xe, người ở bên ngoài cửa nhìn thấy hắn liền ngẩn ra, nhưng rồi phản ứng lại rất nhanh, cứ như thể vừa túm được cọng cỏ cứu mạng, khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, “Cậu Kỷ, cầu xin cậu, cứu… cứu tôi đi…”

“Con đàn bà kia đâu? Bắt nó lại!”

“Đại ca, ở bên kia!”

“Con khốn kia, mày còn dám chạy!”

Một đám đàn ông mặc đồ đen hùng hổ vọt tới, dẫn dầu là một gã đàn ông khóe mắt có vết sẹo, gã đàn ông đó túm lấy tóc Tần Cẩn Du, giơ tay tát hai cái bốp bốp lên mặt cô ta, “Chạy nữa đi, sao mày không chạy tiếp đi!”

Ninh Hề Nhi bị cảnh tượng trước mắt dọa cho phát sợ, chỉ trong nháy mắt sắc mặt cô đã tái nhợt.

Tần Cẩn Du đã dây vào kẻ nào mà thành ra thế này vậy?

“Cậu Kỷ, cứu tôi với!” Tần Cẩn Du la khàn cả giọng, Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, không đồng ý ngay lập tức, mà quay đầu nhìn Ninh Hề Nhi, “Cậu muốn cứu cô ta không?””

Tần Cẩn Du lúc này mới nhìn rõ, hóa ra Ninh Hề Nhi ở trên xe!

Lúc trước cô ta từng bắt nạt Ninh Hề Nhi như vậy, giờ Kỷ Dạ Bạch đưa quyền lựa chọn cho Ninh Hề Nhi, chắc chắn Ninh Hề Nhi chỉ ước gì cô ta đi chết, làm sao có thể cứu cô ta chứ?

Nở một nụ cười đầy bi thương, Tần Cẩn Du khóc không thành tiếng, mặt sưng phù giống cái bánh bao, so với cái vẻ kiêu căng cao quý, chỉ tay năm ngón như trước kia cứ như thể hai người khác nhau!

Ninh Hề Nhi giật giật ống tay áo Kỷ Dạ Bạch, “Giúp cô ta đi, ít nhất cũng gọi điện thoại cho bảo vệ.”

Cô không phải đức mẹ, nhưng đám đàn ông này vừa nhìn đã biết không phải người tốt, Tần Cẩn Du rơi vào tay bọn họ, có lẽ ngay cả mạng cũng sẽ mất.

Cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta đi chết?

Kỷ Dạ Bạch gật đầu, xuống xe, đóng cửa, nhíu mày nhìn gã đàn ông mặt sẹo, “Thả người ra.”

Gã đàn ông mặt sẹo liếʍ liếʍ khóe miệng, nở nụ cười đầy chết chóc, “Mày kêu ông đây thả là ông đây thả liền ư? Hừ!”

“Không thả cũng được.” Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh nói, khiến mấy gã đàn ông khác cười to.

“Thằng này chắc là công tử bột hả? Quá nhát! Ông đây lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, chưa thấy ai nhát như thế.”

Ngay lúc đám người cười đến ngửa trước ngửa sau, hơn mười người đàn ông ăn mặc khác nhau xuất hiện khắp bốn phía của bãi đỗ xe.

Những người này, tất cả đều là người mà nhà họ Kỷ sắp xếp để bảo vệ Kỷ Dạ Bạch, ai nấy đều là những người có bản lĩnh bất phàm.

Mấy gã đàn ông kia lập tức cười không nổi, gã ta thấp giọng chửi rủa một tiếng, bỏ lại Tần Cẩn Du, “Các anh em, chúng ta rút lui!”

Kỷ Dạ Bạch phất phất tay, những người đó đều tản đi, ẩn núp trong chỗ khuất.

Tần Cẩn Du quỳ rạp trên mặt đất đau đớn khóc, Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, không để ý tới cô ta, mở cửa xe ra lên xe.

“Cậu Kỷ, chờ một chút!” Tần Cẩn Du gọi hắn lại, “Tôi có chuyện muốn nói với Ninh Hề Nhi!”

“Cô ấy không có thời gian.” Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng nói.

“Tôi muốn xin lỗi cô ấy, lời xin lỗi phát ra từ tận đáy lòng!” Vẻ mặt Tần Cẩn Du chân thành nói, Kỷ Dạ Bạch ngẫm nghĩ, “Một phút!”

Hắn đi ra phía xa, Tần Cẩn Du đứng dậy khỏi mặt đất, dán người lên cửa kính xe, “Ninh Hề Nhi, cô có thể cho tôi mượn một khoản tiền không?”

Ninh Hề Nhi nhíu mày, “Cô muốn mượn bao nhiêu?”

“Một triệu Tệ!” Tần Cẩn Du không muốn mình trông thảm hại trước mặt cô ta, còn kiêu ngạo ngước cằm, “Đối với cô mà nói nó hẳn là rất dễ dàng đúng không, dù sao cô có cậu Kỷ nuôi…”