Chương 127 : Tôi là người nhà bệnh nhân.

Một tiếng “Em gái”, giống như một lời nguyền rủa, vờn quanh tai Ninh Hề Nhi, vang vọng một lúc lâu.

Em gái…

Em gái…

Không ngờ cậu ta lại… gọi cô là em gái!

Ninh Hề Nhi khó khăn hít một hơi thật sâu, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, cứng ngắc không nói nổi một câu.

Tại sao có thể như vậy…

Cổ họng cô nghẹn lại đặc sệt, nặng nề chát chát, mất một lúc lâu sau Ninh Hề Nhi mới run rẩy hỏi, “Cung Tu… Ý cậu là gì…”

Cung Tu mặc áo khoác măng tô màu đen càng tôn lên dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai với những đường nét góc cạnh, như được bàn tay của nhà điêu khắc bậc thầy tỉ mỉ đẽo gọt, đôi mắt phượng sóng sánh, sống mũi cao thẳng.

Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra đằng sau gương mặt tươi cười đó là nỗi đau đặc quánh không thể che giấu nổi.

“Em gái, bác Ninh gọi điện cho anh bảo là em đang ở đây, em cảm thấy không thoải mái ở đâu à?” Cung Tu mỉm cười, vẫn là nụ cười quyến rũ khiến người ta phải ngạc nhiên vì quá đẹp như trước kia.

Hôm nay gã vẫn luôn ở bệnh viện cùng người lớn, không đến trường nên không biết chuyện Ninh Hề Nhi bị người ta đập bóng vào người.

“Đừng có gọi tôi là em gái! Tôi không phải em gái của cậu!”

Ninh Hề Nhi siết chặt nắm đấm.

Cô có ngốc, cũng nghe được ẩn ý trong lời nói của Cung Tu.

Bọn họ không phải người thân, gã lại gọi cô là em gái…

Nghe nói mẹ của Cung Tu đã ly hôn lúc gã được sáu tuổi…

Ông Ninh nói anh trai tới chăm sóc cho con…

Mọi thứ xâu chuỗi lại với nhau, chỉ có một khả năng: mẹ của Cung Tu, sắp tái hôn với bố của cô!

Mỉa mai… Quá mỉa mai mà!

Người cô từng thích từng theo đuổi, lại sắp trở thành anh của cô!

Có phải Cung Tu đã sớm biết chuyện này?

“Bố tôi… với mẹ cậu quen nhau khi nào?” Cô hỏi vấn đề tàn khốc này.

Cung Tu bình thản nói, “Chắc được hai ba năm rồi.”

Rầm…

Trong lòng như thể bị một tảng đá lớn nện xuống, khiến cô đau đến nỗi tâm trí bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Cậu vẫn luôn biết chuyện này ư?”

“Ừ.”

Hèn gì…

Hèn gì ngay từ đầu cô theo đuổi gã, gã đã nói luôn tôi và cậu không thể quen nhau.

Hèn gì gã hết lần này đến lần khác ám chỉ, bảo cô làm em gái mình, cô lại không hiểu được ý nghĩa trong đó.

Hóa ra bọn họ thật sự phải làm anh em.

Anh em không có quan hệ huyết thống nhưng có quan hệ trên pháp luật!

Bác sĩ nhìn ra sự khác thường giữa hai người, tầm mắt quét tới quét lui giữa hai người, do dự hỏi:

“Người này là anh của cô thật à?”

“Đúng vậy.”

“Không phải.”

Câu trả lời của hai người hoàn toàn khác nhau.

Bác sĩ đau hết cả đầu, hình như ông biết được bí mật ghê gớm nào đó của bọn nhà giàu…

Chậc chậc chậc, thật sự là một vở kịch lớn đó.

Cạch… Cửa phòng khám bệnh bị người đẩy ra, trong tay Kỷ Dạ Bạch đang cầm một xấp giấy tờ, hàng lông mày đen nhánh nhíu lại, sau khi nhìn thấy Cung Tu, hắn hỏi với vẻ mặt bất ngờ, “Tại sao cậu lại ở đây?”

Cung Tu hỏi ngược lại: “Tại sao tôi lại không thể ở đây?”

Bầu không khí giữa hai người nồng nặc mùi thuốc súng, cứ như thể ngay giây tiếp theo bọn họ có thể quậy tung nóc cả cái bệnh viện lên vậy.

Trái tim nhỏ bé của bác sĩ run rẩy, đánh bạo nói, “Khụ khụ, sức khỏe của bệnh nhân có một số thứ cần ghi nhớ này…”

Cung Tu tao nhã cúi người xuống, “Nói với tôi là được, tôi là người nhà bệnh nhân, chắc chắn tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Kỷ Dạ Bạch đen mặt, “Cậu nói cái gì? Người nhà? Cậu mà cũng xứng ư?”

“Xin lỗi nhé, đã khiến cậu phải thất vọng rồi, nhưng tôi thật sự là anh của Ninh Hề Nhi trên danh nghĩa, trên pháp luật, trên tình hình thực tế. Xin chỉ giáo nhiều hơn…” Cung Tu hơi khıêυ khí©h giương cằm với Kỷ Dạ Bạch.

Kỷ Dạ Bạch cười lạnh một tiếng, “Người thất vọng phải là cậu mới đúng. Người nhà của Ninh Hề Nhi, chỉ có tôi mà cũng chỉ có thể là một mình tôi mà thôi!” Giọng điệu kiêu căng ngạo mạn đến cùng cực, thế nhưng lại có khí thế khiến người ta không thể nào phản bác lại được.

Hai tay buông thõng bên người của Cung Tu chậm rãi siết chặt lại.

“Hề Nhi, em không cần phải ép buộc bản thân mình ở bên hắn, em với hắn căn bản là không hợp nhau… Tính cách của Kỷ Dạ Bạch ngang ngược độc đoán như thế, em đi theo hắn sẽ hạnh phúc được sao? Cho dù có chọn Ngôn Dịch Thâm đi nữa, em cũng đừng chọn hắn…”

Gã tận tình khuyên bảo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hề Nhi như thể được phủ một tầng sương lạnh, “Cung Tu, tôi đâu có thừa nhận cậu là anh trai tôi?”

Cung Tu sửng sốt…

“Cậu có tư cách gì mà quản lý việc của tôi?”

Giọng nói Ninh Hề Nhi vừa lạnh nhạt vừa rét căm căm, “Đi ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!”

Cục Cưng, Ôm Cái Nào - Chương 127 : Tôi là người nhà bệnh nhân.

Cung Tu còn đang định nói thêm điều gì đó nữa, nhưng Kỷ Dạ Bạch trực tiếp ngắt lời gã, “Xong chưa? Cậu ấy bảo mày đi ra ngoài, mày không nghe thấy hả?”

Cung Tu nén giận, “Kỷ Dạ Bạch, mày đừng có quá đáng!”

“Người quá đáng là cậu đấy, Cung Tu.” Ninh Hề Nhi nhìn thẳng gã, giọng điệu rất kiên quyết, “Cậu ấy là bạn trai tôi, không phải là người mà cậu có thể tùy tiện nghi ngờ. Cậu ấy có tốt không thì đó đều là chuyện của tôi, chẳng liên quan gì đến cậu hết!”

“Tôi là một đứa rất ích kỷ, cậu có thể chấp nhận mẹ cậu với bố tôi chung sống với nhau đến già, nhưng tôi không chấp nhận được, tôi cũng không muốn chấp nhận. Tôi biết, chắc chắn bọn họ sẽ kết hôn, cho dù tôi có đi tìm cái chết cũng sẽ không thay đổi được chuyện này, trong lòng tôi cũng đã rõ. Nhưng mà, nó không có nghĩa là… tôi thừa nhận cậu và mẹ cậu là người một nhà với tôi! Cuộc đời tôi đây chỉ có một người mẹ! Cũng không đến lượt cậu mắng người đàn ông của tôi!”

Giọng nói của cô lạnh lùng nghiêm nghị khiến Cung Tu kinh ngạc sững ra tại chỗ.

Gã đã từng nghĩ rằng, Ninh Hề Nhi là cái loại con gái ngốc nghếch, yếu đuối, vậy mà không ngờ cô lại cứng cỏi như thế.

Kỷ Dạ Bạch cực kỳ hài lòng với sự bao che khuyết điểm của cô, xoa xoa đầu cô, vừa an ủi cô nhóc đang xù lông lên giận dữ vừa lạnh lẽo liếc Cung Tu, “Biến ngay lập tức, trước khi anh đây phải ra tay!”

Cung Tu thở dài, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, mở cửa rời khỏi đây.

Gã vừa đi mất, Ninh Hề Nhi giống như mất đi lớp giáp sắt cứng rắn, khóe mắt đỏ hoe ngay lập tức.

“Chúng ta về nhà trước đi, được không?” Kỷ Dạ Bạch không đành lòng, cầm tay cô dịu dàng nói.

Ninh Hề Nhi gật gật đầu, nắm chặt tay hắn.

“Gửi cho tôi những điều cần chú ý bằng tin nhắn đi, tôi dẫn cô ấy đi trước.” Kỷ Dạ Bạch dặn bác sĩ.

“Được được được.”

“Chuyện ngày hôm nay, nếu ông dám nói ra ngoài thì tự gánh lấy hậu quả!”

Bác sĩ bị dọa toát mồ hôi lạnh, “Cậu Kỷ, cậu yên tâm, tôi biết chừng mực!”

Có cho ông ta mười lá gan ông ta cũng không dám nói ra!

Kỷ Dạ Bạch dắt Ninh Hề Nhi, đi tới bãi đỗ xe.

Ninh Hề Nhi cầm chặt tay hắn không buông, hắn biết cô sợ hãi, dứt khoát không khởi động xe, kéo cô ngồi vào đằng sau xe, ôm chặt cô vào lòng.

“Buồn thì cứ khóc đi, tôi không cười cậu. Từ nay về sau, nhà họ Kỷ chính là nhà của cậu, bố mẹ tôi cũng chính là bố mẹ cậu, cậu không phải chỉ có một mình, biết không?”

Ninh Hề Nhi dựa trán vào l*иg ngực hắn, giọng nói buồn bã nghẹn ngào, “Tôi không khóc, tôi chỉ… có chút khó chịu mà thôi.”

Chỉ một chút…

Cô không muốn khóc.

Khóc là một chuyện rất mất mặt, cô phải thật xinh đẹp sống tiếp, phải sống thật vui vẻ, không để mẹ trên trời phải lo lắng.

Kỷ Dạ Bạch nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài của cô, trên gương mặt hắn hiện lên sự đau lòng.

“Cậu đó… Thật là một đứa ngốc.”

Ngốc nhất trên thế giới, là đứa ngốc khiến lòng hắn thấp thỏm nhớ nhung, khiến hắn đau lòng.