Chương 126: Xin chào, em gái (4).

“M*, cái thằng nói lắp này, mày đang nói bậy bạ cái gì đó! Cút sang một bên đi!” Minh Hiên cố tỏ ra kiêu ngạo, nhưng thật ra đã hoảng đến nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

Làm sao… Làm sao có thể…

Lúc nãy gã rõ ràng đã tránh đi mọi người, mới đánh bóng đập Ninh Hề Nhi mà…

Vậy mà bị thằng ngốc này nhìn thấy! Chết tiệt!

Nhưng mà… Ai sẽ tin một thằng ngốc cơ chứ? Minh Hiên thầm đắc ý, uy hϊếp nói, “Ngang nhiên đánh bạn học trong trường, dựa theo nội quy trường học là phải bị đuổi học! Bạn này… À không, bạn đã từng là học sinh của trường nè, mau cút khỏi trường Trung học Phổ thông Mộc Anh đi! Nói lắp thành như vậy, thì nên ngoan ngoãn ở trong nhà đi, đi ra ngoài làm gì để tự rước lấy nhục thế?”

Khuôn mặt điển trai màu mật ong của Kiều Nam Thành thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.

Cục Cưng, Ôm Cái Nào - Chương 126: Xin chào, em gái (4).

Đúng thế, cậu là tên nói lắp…

Nhưng cậu phải bảo vệ Ninh Hề Nhi!

Cho dù bị đuổi học, cậu cũng sẽ không bỏ qua cho người ức hϊếp cô ấy!

“Cậu, cậu đánh cậu ấy, tôi, tôi muốn đánh, đánh cậu…” Kiều Nam Thành cố gắng nói xong câu đó rồi đấm một đấm, Minh Hiên đau đớn kêu la á á, bắt đầu cầu xin sự giúp đỡ của mọi người xung quanh, “Ai tới, cứu mạng với, mau tới kéo cái thằng nói lắp này lại! Bảo vệ đâu? Kêu bảo vệ của trường học đến đi! Nuôi bọn họ chỉ tốn cơm à?”

Cái thái độ vênh mặt hất cằm sai khiến đó, khiến cho tất cả mọi người đang vây xem cực kỳ bất mãn!

Chính cậu ta ra tay trước, bây giờ bị người ta trả đũa, bọn họ âm thầm vỗ tay khen hay còn không kịp, chứ không hề có ý định đi giúp đỡ đâu!

Huống chi sắc đẹp của Kiều Nam Thành đẹp mắt hơn so với cái tên học sinh chuyên thể dục cơ bắp cục mịch như gã nhiều!

Người ta nói lắp thì sao? Lấy khuyết điểm của người ta ra để chê bôi chế giễu, càng tệ!

Rất nhiều nữ sinh thích Kiều Nam Thành đều cực kỳ bất bình cho cậu ta, hận không thể đi lên giúp Kiều Nam Thành đấm tên Minh Hiên kia một trận!

Có mấy người có vẻ thân với Minh Hiên muốn đi gọi bảo vệ, lại bị Tiêu Hi Thần cười tủm tỉm ngăn cản.

“Tổ trưởng, như vậy không hay lắm đâu, Minh Hiên còn phải tham gia thi đấu tennis nữa đó!”

“Tình cảm bạn bè đứng thứ nhất, trận đấu đứng thứ hai, để người có nhân phẩm như thế đại diện Mộc Anh đi tham gia thi đấu, không chỉ là làm mất mặt học sinh Tổ thể dục, còn đánh mất thể diện của nhà trường, quan trọng nhất là, làm mất mặt toàn bộ học sinh trường Trung học Phổ thông Mộc Anh chúng ta!”

Thằng nhãi Tiêu Hi Thần này bình thường có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, nhưng mà lại là một kẻ giỏi xúi giục lòng người, kích động bầu không khí, những gì cậu ta vừa nói lập tức làm mọi người sững sờ.

Lúc này, ở trong mắt mọi người, Minh Hiên chính là một con rồng tàn ác, mà Kiều Nam Thành thì thật sự chính là dũng sĩ diệt rồng!

Rất nhiều người thậm chí khen Kiều Nam Thành đánh hay!

Mà gã Minh Hiên đang bị đánh thì sắp hộc máu đến nơi, một nửa là vì bị đánh, một nửa vì là tức giận, mịa nó, nhiều người như vậy, đều chết hết rồi sao? Tại sao không ai giúp gã?

Gã dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn xung quanh, Mộc Y Tinh mặc bộ váy đồng phục học sinh màu đen, dáng người mềm mại thướt tha, trên gương mặt nữ thần mà gã sùng bái lúc này không có lo lắng, không có đồng tình, chỉ có… chán ghét.

Cứ như thể gã là một tên rác rưởi, không chút giá trị.

Không!

Không…

Nữ thần của gã, tại sao lại đối xử với gã như vậy?



Ninh Hề Nhi lắc cánh tay Kỷ Dạ Bạch, vô cùng sốt ruột, “Này, mau nghĩ biện pháp đi mà, ngăn Kiều Kiều lại! Cậu ta ra tay không biết chừng mực, lỡ mà thật sự đánh cho tên Minh Hiên kia tàn phế…”

“Anh đây liền giúp gã nhặt xác.” Mặt mày Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng.

Dám đυ.ng vào người của hắn, có chết cũng đáng!

Ninh Hề Nhi giậm chân, “Cậu nói cái quái gì đấy! Bỏ đi, cậu không đi, tôi đi!”

“Hồ đồ!” Kỷ Dạ Bạch quát lớn kéo cô, hai thằng con trai đánh nhau, cậu đi qua đó lỡ bị thương thì sao? “Tên to con ngốc nghếch kia có gì tốt, cậu quan tâm cậu ta làm gì!”

Cậu hai nào đó còn lâu mới chịu thừa nhận, thực ra hắn đang ghen. “Cậu ta là vệ sĩ của tôi, còn là bạn thân từ nhỏ đến lớn!” Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy Kỷ Dạ Bạch ngang ngạnh, “Giúp bạn bè là chuyện đương nhiên mà!”

Chẳng lẽ muốn cô trơ mắt nhìn Kiều Kiều bởi vì đánh nhau mà bị đuổi học? Hoặc là bởi vì đánh nhau mà đi tù?

Kỷ Dạ Bạch nhìn chằm chằm con ngươi trong suốt của cô, trong mắt cô, có lo lắng, nhưng không có yêu thích.

Bỏ đi, liền giúp cái tên Kiều ngốc nghếch đó một chút vậy.

Hắn phất phất tay, ý bảo Tiêu Hi Thần đến kéo hai người họ ra.

Tiêu Hi Thần hiểu ý, dẫn theo mấy người nhanh chóng chạy đến.

Ninh Hề Nhi đang định đi qua, Kỷ Dạ Bạch lại chắn trước mặt cô, khuôn mặt đẹp trai giống như thiên thần nghiêm lại, giọng điệu không cho cãi lại, “Cấm chạy loạn, theo tôi đi bệnh viện kiểm tra!”

Cục Cưng, Ôm Cái Nào - Chương 126: Xin chào, em gái (4).

“Chỉ là vết thương nhỏ… Đến phòng y tế kiểm tra là được…”

“Không thương lượng, đi bệnh viện!”

Thái độ hắn kiên quyết, Ninh Hề Nhi chỉ có thể bĩu môi uất ức, đi bệnh viện với hắn.



Bệnh viện…

Kết quả kiểm tra rất nhanh là có, Ninh Hề Nhi bị trái bóng kia đập rất mạnh, bác sĩ chẩn đoán nói não bị chấn động nhẹ.

“Chú ý nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ nhiều, có cái gì khó chịu, nhất định phải lập tức liên lạc với bác sĩ. Đúng rồi, người nhà cô đâu? Tôi dặn bọn họ một số việc cần chú ý.”

Ninh Hề Nhi xấu hổ cắn môi, trên gương mặt hiện lên vẻ chần chừ.

Kỷ Dạ Bạch giúp cô đi làm thủ tục, bây giờ chỉ có một mình cô ở trong này.

“Không đi cùng à? Gọi điện thoại cho bọn họ tới đây!” Bác sĩ mất kiên nhẫn nói.

Ninh Hề Nhi do dự móc điện thoại di động ra, kéo đến số điện thoại của bố, nhấn vào.

Tút, tút, tút…

Chờ một khoảng thời gian dài, điện thoại rốt cuộc kết nối.

“Hề Nhi à, bố đang bận công việc, có chuyện gì nói sau, được không?”

Ninh Hề Nhi buồn bã nói, “Con bị thương, đang ở bệnh viện, bố có thể qua đây không ạ? Chỉ… chỉ một chút là được.”

Cô không có yêu cầu gì, chỉ có một hi vọng là khi bị bệnh, cũng có thể có người thân để dựa vào, có thể làm nũng nhưng có lẽ nó thật “xa xỉ”!

Ông Ninh im lặng mấy giây, giống như rất khó xử, khóe miệng Ninh Hề Nhi hiện lên một nụ cười khổ sở, quả nhiên, là cô hi vọng nhiều quá rồi.

Quá tham lam, sẽ không hạnh phúc.

Đây là lời mẹ dạy cô, cô vẫn đều nhớ rõ như in.

Đầu dây bên kia điện thoại, mơ hồ nghe được ông Ninh nói chuyện với Trợ lý, đại khái là hỏi lịch trình của chính mình.

Một lát sau, ông Ninh thở dài, “Xin lỗi, bố không đến được… Con ở bệnh viện nào? Bố thu xếp người đến chăm sóc con.”

Ninh Hề Nhi ỉu xìu nói, “Bệnh viện Thành Hòa…”

“Thành Hòa sao? Con chờ một chút, anh con hình như đang ở đó…”

Ninh Hề Nhi cảm thấy tim mình như run lên, giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn, “Con lấy đâu ra anh trai…”

Ông Ninh ho khan, “Hề Nhi, con phải hiểu cho bố, anh con là con trai của mẹ kế, con phải học cách chấp nhận. Con đã là con gái lớn rồi, đừng có tùy hứng giống như trước đây nữa, được không?”

Ninh Hề Nhi kích động chất vấn, “Ý của bố là, bảo con đừng giống như hồi còn bé, hại chết mẹ mình ư?”

Chẳng lẽ cô muốn mẹ mình chết đi sao, cô thà rằng người chết là chính cô!

Giọng nói của ông Ninh cũng lạnh đi, “Hề Nhi, bố rất bận, bố phải cúp điện thoại đây. Con chấp nhận cũng được, không chấp nhận được cũng thế, nói cho cùng nó là anh của con.”

Cuộc gọi kết thúc tại đây…

Bác sĩ đồng tình nhìn Ninh Hề Nhi, “Haiz… Thôi vậy lát nữa, tôi nói những điều cần chú ý cho bạn trai cô biết cũng được.”

Ninh Hề Nhi ngơ ngác ngồi trên ghế, trên gương mặt không có biểu tình gì.

Có lẽ là chết lặng, hình như… cũng chẳng hề đau lắm.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng khám bệnh bị đẩy ra, Ninh Hề Nhi còn tưởng rằng là Kỷ Dạ Bạch, quay đầu nhìn sang, gương mặt cô thoắt cái đã trở nên trắng bệch!