Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 122: Cho cậu một vòng ôm ấm áp (2).

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay cả vị bác sĩ đức cao vọng trọng cũng phải giật mình trước cái nhìn lạnh lẽo của hắn. Nhưng dù sao ông ấy cũng là người từng trải, lại ưỡn ngực quát to: “Cậu lườm cái gì mà lườm? Không phải chính gia đình các cậu không chăm sóc tốt cho cô bé ấy nên cô bé ấy mới hành hạ bản thân như vậy sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu không chú ý chăm sóc cô bé, chắc chắn cái thân thể ấy sẽ thành tàn tật đấy!”

Kỷ Dạ Bạch nắm chặt quả đấm, khớp xương phát ra tiếng cạch cạch giòn giã.

“Tôi nói này cậu thanh niên, tôi từng đi tu ở Thiếu Lâm Tự đấy, đừng hòng đánh bác sĩ!” Vị bác sĩ dựng râu trừng mắt đe dọa.

“Kiểm tra xong chưa?”

Bác sĩ sửng sốt, “Xong rồi.”

“Vậy thì ra ngoài!”

“Aiz, tôi bảo này cậu thanh niên, cậu rất có vấn đề về thái độ đấy…” Bác sĩ còn chưa nói xong đã bị Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng cắt ngang, “Hay giờ ông muốn cậu đây đá ông ra ngoài?”

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Bác sĩ lập tức im bặt, nhanh chóng ra ngoài cùng các y tá.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi.

Hắn đi tới bên giường, đưa tay vuốt ve gương mặt của Ninh Hề Nhi.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, dịu dàng.

Cảm xúc nơi đầu ngón tay vẫn nóng như trước, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc ở chân núi.

“Mấy năm nay, cậu đã phải sống như thế nào vậy…” Kỷ Dạ Bạch thở dài một tiếng đầy đau lòng.

Hắn ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau, một email đã được gửi tới.

Bấm mở, trong đó là tư liệu điều tra sơ bộ về mấy năm gần đây của Ninh Hề Nhi.

Từ lúc lên cấp II, sức khoẻ bất ổn, thường không tốt.

Kỷ Dạ Bạch hồi tưởng lại, hình như đúng là có một khoảng thời gian, Ninh Hề Nhi suốt ngày chạy tới bệnh viện.

Nhưng mà lúc đó, bố Ninh Hề Nhi đâu?

Hình như là bận công việc nên tới giờ vẫn chưa từng về nhà.

Ninh Hề Nhi chưa từng kể lại với bất kì ai, Kỷ Dạ Bạch vẫn còn nhớ rõ những ký ức về Ninh Hề Nhi, đa phần là hình ảnh cô tươi cười.

“Cái con bé ngu ngốc này…”



Khi Ninh Hề Nhi tỉnh lại lần thứ hai đã phát hiện mình ở trên xe rồi.

Dụi dụi mắt, cô không nhịn được ho khan vài tiếng, đánh thức bóng người cao lớn ở bên cạnh.

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói lúc vừa tỉnh ngủ mang chút khàn khàn truyền tới tai Ninh Hề Nhi, cô bất ngờ nhìn Kỷ Dạ Bạch ở bên cạnh, “Ừ…”

Cô gối lên vai Kỷ Dạ Bạch, chẳng biết đã bao nhiêu lâu rồi.

“Uống nước.” Hắn vặn nắp bình giữ nhiệt, “Cố chịu thêm một lát, sắp tới nhà rồi.”

Ninh Hề Nhi đưa tay nhận cái bình nhưng Kỷ Dạ Bạch lại không chịu, “Uống thế này luôn đi, cậu vụng về vậy, nhỡ làm đổ nước thì sao! Bình này đắt lắm đấy!”

Tên khốn nạn này! Ninh Hề Nhi bĩu môi, dựa vào tay hắn mà tu ừng ực hết bình nước.

Kỷ Dạ Bạch vừa giúp cô uống nước vừa nâng tay đo nhiệt độ trán cô.

Ổn rồi, đã hạ sốt.

Gật gật đầu thỏa mãn, hắn nhìn thấy bộ dạng mơ mơ màng màng của Ninh Hề Nhi, chịu không nổi giơ một ngón tay, “Đây là số mấy?”

“Hai!”

Kỷ Dạ Bạch: Chết, sốt cao quá thành ra ngốc luôn rồi!

Hắn vội vàng hỏi, “Tôi là ai?”

Ninh Hề Nhi hừ một tiếng, “Cậu là heo.”

Kỷ Dạ Bạch: Yeah! Hóa ra vẫn chưa ngốc! Vui quá (≧▽≦)

Xe đi vào đường hầm, trong xe tối mịt, Ninh Hề Nhi hơi run rẩy, mắt chợt bị một bàn tay ấm áp to lớn che kín.

Cả người bị Kỷ Dạ Bạch kéo vào trong lòng.

Kỷ Dạ Bạch ôm lấy eo cô, vừa ngang ngạnh lại vừa cương quyết.

Cho dù anh chẳng thể cho em cái gì.

Vậy thì ít nhất, ít nhất…

Hãy để anh cho em một cái ôm ấm áp. Ninh Hề Nhi bị hắn ôm tới ngây ngốc, chớp chớp đôi mắt, hàng mi tựa như chiếc quạt nhỏ chạm vào lòng bàn tay Kỷ Dạ Bạch.

Trên thế gian này, người biết cô sợ tối chắc chỉ có Kỷ Dạ Bạch thôi nhỉ?

Giống như cô hiểu hắn, hắn cũng hiểu cô rõ như lòng bàn tay.

Mặt hơi hơi đỏ, cô mở miệng, giọng nói mềm mại, “Này… Kỷ Dạ Bạch…”

Xe đi ra khỏi đường hầm, bàn tay bên eo nhẹ buông, chợt thấy lại ánh sáng khiến cô phải nheo mắt.

Kỷ Dạ Bạch bắt tréo hai chân, khôi phục dáng ngồi kiểu quý tộc kiêu căng, khí chất vô cùng, “Có chuyện gì?”

“Ê, sao tự dưng lại ôm tôi!” Ninh Hề Nhi xấu hổ.

Kỷ Dạ Bạch mất tự nhiên ho khan một tiếng, “Ai ôm cậu? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra à? Cậu có bằng chứng không?”

“Cậu…”

“Không có à? Không có bằng chứng tức là vu oan, phỉ báng!”

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Giọng điệu vô cùng hợp tình hợp lý làm Ninh Hề Nhi tức giận bĩu môi, “Tôi kệ cậu đấy!”

“Ai thèm cậu quan tâm chứ!” Kỷ Dạ Bạch giả bộ không thèm để ý.

Một phút đồng hồ trôi qua…

Năm phút đồng hồ trôi qua…

Kỷ Dạ Bạch liếc trộm Ninh Hề Nhi một cái, trong lòng không vui.

Anh đây cho cậu mặc kệ mà cậu dám thật à! Sao trước giờ không thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời vậy chứ?

Trong mắt cậu hai nhà họ Kỷ thoáng hiện lên một chút nghịch ngợm, hắn cố tình chen về phía Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi lườm hắn, dịch sang bên cạnh.

Cậu Hai Kỷ lại chen sang.

Ninh Hề Nhi nhẫn nhịn dịch sang tiếp.

Tới lần chen thứ ba, Ninh Hề Nhi nhịn không nổi nữa, “Cậu chen đủ chưa?”

“Hở, nhìn anh đây có giống loại người làm ba cái trò đấy không?” Kỷ Dạ Bạch ra vẻ ta đây cao quý, lạnh lùng.

Ninh Hề Nhi: Không phải là có giống không, mà đó chính là mi!

Thấy con bé ngốc đã phồng má giận dỗi, Kỷ Dạ Bạch đưa tay nhéo nhéo mặt cô, tiếc hận cảm thán, “Mất hết cả thịt rồi, nhéo cũng chẳng mềm mềm nữa.”

“Ai cho cậu nhéo! Không được nhéo!”

“Này này, là ai nói không thèm nói chuyện với anh đây, bây giờ cậu nói mấy câu rồi hả, anh đây phải thu phí nói chuyện của cậu!”

Sao trên đời này lại có loại người vô liêm sỉ tới vậy!

Trong lúc cô còn đang nghiến răng nghiến lợi, lôi Kỷ Dạ Bạch lăng trì vài lần trong lòng thì khuôn mặt điển trai kia đã sáp lại gần, “Tức rồi à? Tức thì đánh tôi một phát đi.”

Ninh Hề Nhi không thèm nghĩ, lập tức giơ tay đấm thẳng vào ngực Kỷ Dạ Bạch!

Tựa như châu chấu đá voi, cú đấm này với Kỷ Dạ Bạch chỉ như gãi ngứa. Nhưng tài năng diễn xuất của hắn bỗng nhiên được dịp thể hiện, ngã ngược ra ghế, “Bảo cậu đánh mà cậu đánh thật à!”

Ninh Hề Nhi chột dạ, “Đau lắm à?”

“Không đau.”

Hắn nói không đau làm Ninh Hề Nhi càng thêm ngại, “Hay là để tôi xoa cho cậu…”

Người tài xế lái xe ở ghế trước tỏ ra cạn lời, cậu hai kiêu ngạo bá đạo nhà hắn lúc yêu ngọt tới mức người ta phải mù luôn!

Cạch!

Hắn khẽ đẩy kính chiếu hậu xuống, quyết định mặc kệ đôi thanh mai trúc mã đang chim chuột nhau!

Khóe môi Kỷ Dạ Bạch khẽ nhếch lên, đưa tay bế Ninh Hề Nhi lên chân mình, ngoài mặt vẫn nghiêm túc, “Xoa đi.”

Ninh Hề Nhi đỏ mặt, tư thế này, nếu cô sờ ngực Kỷ Dạ Bạch thì sẽ vô cùng mờ ám có biết không!

“Xoa đi, tôi nói này, cậu đã thất hứa thì thôi, chuyện mình làm sai còn không biết chịu trách nhiệm à?”

Phép khích tướng trước giờ luôn rất hữu dụng với Ninh Hề Nhi, cô cắn cắn môi, đôi tay nhỏ bé vươn lên bờ ngực rắn chắc của hắn, xoa vài cái qua loa, thanh âm bé như muỗi, “Vậy được chưa…”

“Vẫn còn hơi đau.” Vị thiếu gia nào đó phát huy sự vô liêm sỉ tới cực hạn.

Ninh Hề Nhi: “!!!”
« Chương TrướcChương Tiếp »