Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 119: Anh là cô vợ nhỏ của em.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khóe miệng Lâm Vi Vi giật giật. Con ranh này gọi cô là gì? Bác gái á? Còn đáng ghét hơn cả từ bà chị!

“Con ranh thối tha như mày chui đâu ra đấy, cút sang một bên đi!” Đừng làm cản trở cô theo đuổi cậu chủ Kỷ.

Hiếm hoi lắm mới thấy cậu chủ Kỷ một thân một mình, Lâm Vi Vi thề hôm nay nhất định phải bắt được người đàn ông này mới được!

Ninh Hề Nhi khoanh tay, tức giận mắng: “Tại sao tôi phải cút sang một bên?”

“Ồ, tôi biết rồi.” Lâm Vi Vi tự cho là thông minh, vuốt lại tóc rồi cười duyên dáng: “Em gái ngực phẳng, chị đây khuyên em nên về học cách ăn mặc trước đi đã, hai năm tới ăn nhiều đu đủ rồi hẵng đối đầu giành giật đàn ông với chị nhé!”

Nghĩ cũng đúng, đối với người đàn ông xuất sắc như cậu chủ Kỷ, chắc chắn người mà anh thích không có ở đây. Vì vậy con ranh này không tính là đối thủ cạnh tranh của mình! Lâm Vi Vi tính toán trong lòng.

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Ninh Hề Nhi nhăn đôi mày xinh xắn: “Nói như vậy, cô để mắt đến anh ấy phải không? Vậy cô có biết anh ấy đã có bạn gái chưa?”

Lâm Vi Vi không để tâm: “Vậy thì đã sao? Tình yêu đích thực đang ở trước mặt, bạn gái là cái thá gì?”

Câu nói đạp đổ tam quan này như thể mở ra một thế giới mới cho Ninh Hề Nhi.

Lâm Vi Vi tưởng là cô sợ bèn cất giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa lôi cuốn, sà xuống bên cạnh Kỷ Dạ Bạch như yêu tinh: “Cậu chủ Kỷ, đừng để ý tới con nhóc vô duyên này, chúng ta trò chuyện tiếp nhé…” Cô ta vươn ngón tay trắng nõn được sơn móng màu đỏ, định vẽ vòng tròn trên l*иg ngực Kỷ Dạ Bạch.

Ninh Hề Nhi không nhịn nổi nữa, gạt phăng Lâm Vi Vi ra, trực tiếp ngồi lên đùi Kỷ Dạ Bạch, tuyên bố chủ quyền: “Anh ấy là của tôi!”

Lâm Vi Vi suýt nữa ngã, thẹn quá hóa giận: “Dám tranh đàn ông của Lâm Vi Vi này à, mày nghĩ mày là ai?”

“Tôi là ai thì cô cứ việc hỏi anh ấy.” Ninh Hề Nhi nâng cằm Kỷ Dạ Bạch lên giống như tổng tài bá đạo: “Nói cho cô ta biết, tôi là gì của cậu.”

Kỷ Dạ Bạch khá là khổ sở khi cố gắng nhịn cười. Đối phó với loại phụ nữ như cô ta, hắn có thể tự giải quyết gọn ghẽ, không ngờ Ninh Hề Nhi lại ghen như vậy, cho nên hắn mới khoanh tay đứng nhìn, định bụng xem Ninh Hề Nhi sẽ xử lý thế nào. Không ngờ lại… đáng yêu như vậy…

“Cậu chủ Kỷ, con bé ngực phẳng này thật quá đáng…” Lâm Vi Vi tủi thân giả bộ đáng thương: “Cô ta đẩy em thì cũng thôi, nhưng sao cô ta có thể làm thế với anh, còn coi mình là bạn gái của anh thật chứ…”

Kỷ Dạ Bạch bình thản chém thêm một nhát: “Ừ, cô ấy chính là bạn gái của tôi.”

“Vâng, cho nên anh phải xử cô ta…” Đang nói giữa chừng, Lâm Vi Vi đột nhiên phải ứng kịp: “Bạn gái? Bạn gái gì cơ?” Cô ta không nghe lầm ấy chứ?

“Cô ấy là bạn gái của tôi.” Kỷ Dạ Bạch nhướng đôi mày dài, sự ung dung và kiên quyết hiển hiện trên gương mặt tuấn tú.

Ninh Hề Nhi nắm lấy mặt anh, uy hϊếp: “Không, anh là cô vợ nhỏ của em, còn em là đại ma vương của anh! Anh dám trêu ong ghẹo bướm, buổi tối em phải tét mông anh mới được!”

“Ừ, em nói gì cũng đúng.” Kỷ Dạ Bạch yêu chiều hôn trán cô, vô cùng phối hợp.

Lâm Vi Vi giống như bị sét đánh, bặm môi đần mặt đứng đó. Vậy mà cô lại có thể tán tỉnh Kỷ Dạ Bạch trước mặt bạn gái của anh ấy! Đầu cô bị chập mạch rồi hả!

Ninh Hề Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác, kéo khăn tắm rồi trợn mắt lè lưỡi với cô ta: “Cô có thì tôi cũng có!”

Lâm Vi Vi mặt xám như tro tàn, chỉ cảm thấy mặt mình vừa rát vừa đau, không có chỗ mà trốn.

Kỷ Dạ Bạch bị Ninh Hề Nhi đè dưới người, huyệt thái dương của hắn giật giật, hắn kéo khăn tắm choàng lên đầu cô, sa sầm mặt ôm cô đến một gian nhỏ ở suối nước nóng.

Phù phù…

Ninh Hề Nhi bị hắn ném xuống nước làm bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Ninh Hề Nhi cố gắng lắm mới đứng vững được trong hồ nước, oán trách: “Nước nóng chết đi được! Đồ khốn kiếp!”

Kỷ Dạ Bạch quan sát cô, vóc dáng cao ráo toát ra hơi thở nguy hiểm nồng đậm.

“Cô bảo ai là cô vợ nhỏ của cô?”

Ninh Hề Nhi chột dạ. Toi rồi, cậu ta đang định tính sổ với cô sao?

Trong lòng thì đang thấp thỏm nhưng ngoài mặt cô vẫn cố mạnh miệng: “Chẳng phải cậu là cô vợ nhỏ của tôi sao?”

Kỷ Dạ Bạch khe khẽ mỉm cười, là nụ cười khiến người ta khó mà nắm bắt.

Thật là đáng sợ…

Ninh Hề Nhi không khỏi nuốt nước miếng: “Bây giờ cậu bị mất trí, chỉ quen biết mỗi mình tôi. Cậu không thể hung dữ với tôi được, nếu không…”

“Nếu không sẽ đem bán tôi ư?” Kỷ Dạ Bạch nhếch môi, ra vẻ ngang ngạnh: “Cô nghĩ cậu có bản lĩnh này sao?”

“Cậu coi thường người khác vừa thôi!”

Vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch buồn bã, đưa ánh mắt nhìn thẳng vào người Ninh Hề Nhi.

Khăn tắm của cô đã cởi từ bao giờ, lúc này trên người cô chỉ có một bộ áo tắm đã hoàn toàn ướt đẫm, vóc dáng của thiếu nữ hiện ra rõ ràng.

Câu nói “Cô có thì tôi cũng có” đúng là không ngoa chút nào.

Cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng, Ninh Hề Nhi cúi gằm đầu, mặt đỏ ửng vì ngại ngùng, mất tự nhiên giơ hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn chắn trước ngực mình: “Nhìn cái gì mà nhìn! Một mình cậu tắm đi, tôi phải đi tìm Du Nhiên và tắm với cậu ấy!”

Cô bò lên trên bờ bằng cả tay lẫn chân. Bỗng nhiên Kỷ Dạ Bạch cúi người xuống, bàn tay to đặt trên vai cô. Hắn mới chỉ khẽ dùng sức cô đã bị ấn lùi về phía sau.

Ninh Hề Nhi ngẩng gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của mình lên, dẩu môi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Đại ma vương không nghe lời, cô vợ nhỏ đành phải dạy bảo thôi.” Vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch thản nhiên, thậm chí hắn ta còn đang mỉm cười. Có điều theo như Ninh Hề Nhi cảm nhận được, nụ cười của hắn không hề vui vẻ.

Cậu ấy đang tức giận sao? Tức cái gì?

Ninh Hề Nhi nghĩ mãi không ra. Trong cơn bực bội, cô dứt khoát túm chặt áo sơ mi của hắn, kéo hắn cùng xuống nước.

Bọt nước nổi lên xung quanh, hai người đồng thời ngã xuống hồ nước nóng.

“Hừ, tôi không nghe lời cậu đấy, dựa vào đâu mà chuyện gì cậu cũng muốn quản tôi?” Ninh Hề Nhi không phục gào lên, thừa dịp loạn này còn đạp Kỷ Dạ Bạch mấy cái.

Cổ chân mảnh khảnh của cô chợt bị Kỷ Dạ Bạch túm lấy, hắn nhướng mày: “Ninh Hề, cậu thật sự cho rằng tôi không xử được cậu sao?”

Hắn quay người, áp người cô vào bờ hồ. Ninh Hề Nhi chỉ còn một chân nên căn bản đứng không vững, đành níu chặt lấy áo sơ mi của Kỷ Dạ Bạch theo bản năng.

Nếu người ngoài nhìn vào, tư thế của hai người thân mật biết bao.

Ninh Hề Nhi nghẹn ngào, thầm hiểu trong lòng, nếu cô cậy mạnh, chắc chắn không phải đối thủ của Kỷ Dạ Bạch.

“Cậu buông ra…”

Đôi mắt Kỷ Dạ Bạch đầy hăng hái và chứa vài phần bá đạo: “Vừa rồi cậu vẫn còn ầm ĩ lắm mà. Ninh Hề, anh đây cảnh cáo cậu, nếu cậu còn khıêυ khí©h tôi nữa, có tin tôi làm thịt cậu ngay tại đây không?”

Mặt mũi Ninh Hề Nhi ửng hồng, hắn còn bóp cằm cô nâng lên: “Biết chưa?”

“Cậu dám bắt nạt tôi…” Ninh Hề Nhi lẩm bẩm, ấm ức tủi thân: “Tôi mặc kệ cậu! Tôi muốn về nhà!”

Kỷ Dạ Bạch lừ mắt: “Nếu cậu dám về, tôi sẽ không giả vờ làm người yêu với cậu đâu!”

“Không giả vờ thì thôi, ai cần!” Ninh Hề Nhi quát. Vài giây sau, cô bỗng trợn tròn mắt: “Làm sao cậu biết chúng ta giả làm người yêu của nhau?”

Cuối cùng lý trí cũng đè bẹp cảm xúc, giúp cô đưa ra một kết luận…
« Chương TrướcChương Tiếp »