Chương 114: Chiều vợ (3).

Người nhà, từ trước tới giờ luôn là cái vảy ngược của Ninh Hề Nhi.

Tính khí cô vốn rất tốt, nhưng không có nghĩa là cô không nổi nóng!

“Ha ha ha…” Tần Cẩn Du ôm mặt, cười tàn nhẫn, “Tao nói trúng tim đen của mày rồi chứ gì? Nhìn phản ứng của mày, mày còn không biết à? Bố mày muốn kết hôn rồi. Ninh Hề Nhi à, mày sắp có mẹ kế rồi! Nhưng mà xem ra, bố mày căn bản chẳng để ý gì đến mày, nếu không sao mày lại không biết chứ? Người xưa nói rất đúng, mấy đời bánh khúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng, rồi bố mày cũng sẽ không yêu thương mày nữa, tao xem đồ hèn hạ mày sau này còn đắc ý được không!”

“Cô nói đủ chưa hả?” Giọng Ninh Hề Nhi lạnh lẽo, khóe mắt cô đỏ lên, điên tiết như một con mèo bị giẫm phải đuôi, cô sắp bùng nổ đến nơi rồi.

Cục Cưng, Ôm Cái Nào - Chương 114: Chiều vợ (3).

“Chưa! Còn chưa nói đủ đâu!” Tần Cẩn Du như thể bị điên nhào lên, “Tao có thể chửi mày ba ngày ba đêm kia! Có tí tẹo như này sao mà đủ được?”

Ầm…

Kỷ Dạ Bạch không chút nể tình nào, đạp cô ta một cái ra xa! Tần Cẩn Du bị đá bay ra xa hai mét, nhếch nhác nằm trên mặt đất, đau đớn kêu rên.

Mặt hắn lạnh băng, “Tần Cẩn Du, những lời hôm nay cô nói ra, nhà họ Tần sẽ phải trả giá thay cô!”

Tần Cẩn Du đau đớn, cả người run lẩy bẩy, ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng này, trong lòng cảm thấy thê lương.

Rõ ràng hắn đối xử với Ninh Hề Nhi tốt như thế, dịu dàng như thế, nhưng đối với cô ta lại chẳng chút nể tình!

Lệ Duệ Triết vội vàng nịnh hót, “Thân thủ của cậu hai tốt hơn trước kia nhiều rồi, đúng là nhân tài của nhà họ Kỷ liên tục xuất hiện! Cậu và cô Ninh rất đẹp đôi…” Lời còn chưa dứt, Kỷ Dạ Bạch đã nhanh chóng kéo cà vạt của gã, dựa vào ưu thế chiều cao, nhấc gã từ dưới đất lên!

Một chiếc cà vạt làm sao có thể chịu được trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành?

Dường như trong chớp mắt, cà vạt đã siết chặt vào cổ của Lệ Duệ Triết, mặt gã sưng phù lên như gan heo, tròng mắt lồi ra, không ngừng giãy giụa.

Giọng Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng, trầm thấp, giống như quỷ dạ xoa bước ra từ trong màn đêm, lạnh buốt khiến người ta rùng mình.

“Sau này còn dám đυ.ng vào người phụ nữ của tôi, tôi để anh dùng mạng mình đền!” Mắt nhìn Lệ Duệ Triết sắp ngạt thở, Kỷ Dạ Bạch mới mỉm cười, buông tay ra, nói thêm một câu, “Tôi nói được thì làm được.”

Lệ Duệ Triết như thể vừa chịu đựng lễ rửa tội của địa ngục, gã nhìn Kỷ Dạ Bạch mà sợ đến mức co rúm cả lại!

Xử lý xong tên đàn ông cặn bã và người phụ nữ hèn hạ này, Kỷ Dạ Bạch quay đầu, nhéo má Ninh Hề Nhi, dịu dàng nói, “Muốn ăn gì? Chẳng phải cậu kêu đói rồi ư?”

Giọng nói dịu dàng này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều trợn tròn mắt!

Có cần chiều vợ vậy không! Có cần tống đường cho lũ FA này như thế không!

Mọi người đấm ngực giậm chân, vô cùng hâm mộ.

Mắt Ninh Hề Nhi trong veo giống như mất đi tiêu cự, lo lắng nắm lấy tay áo Kỷ Dạ Bạch không chịu buông.

Kỷ Dạ Bạch cau mày, xoa đầu cô: “Chúng ta về phòng, để đầu bếp làm những món cậu thích rồi mang lên, được không?

“Ừm…”

Kỷ Dạ Bạch không còn tàn nhẫn như lúc nãy, thay vào đó là vô cùng nhẫn nại và dịu dàng với Ninh Hề Nhi.

Hai người rời đi, nhà ăn như nổ tung vậy, sôi nổi bàn luận về sự việc vừa rồi.

“Ôi trời ơi, cậu Kỷ đẹp trai quá đi mất!”

“Động tác túm cà vạt kia, mặc dù rất hung ác, nhưng khiến trái tim thiếu nữ của tôi rung động rồi!”

“Không phải anh ấy lạnh lùng, là anh ấy chỉ dịu dàng với bà xã thôi! Ánh mắt nhìn Ninh Hề Nhi cũng khác!”

“…”

Lệ Duệ Triết nghe nhưng lời này xong, không cam lòng đá Tần Cẩn Du đang nằm trên mặt đất, giống hệt như con chó mất chủ, mặt mũi xám xịt, cun cút chuồn mất…

Trong phòng…

Lần thứ bảy điện thoại vang lên giọng nữ máy móc “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.

Ninh Hề Nhi ngồi trên giường, cuộn tròn người lại. Cô hít mũi một cái, không biết mệt mỏi lại ấn gọi đi.

Kỷ Dạ Bạch không thể ngồi nhìn nổi nữa, cầm lấy điện thoại di động của cô, vững vàng giữ chặt cổ tay cô, giọng điệu không chút khoan nhượng: “Ăn cơm trước đi!”

“Vẫn chưa kết nối được…” Ninh Hề Nhi khẽ ngập ngừng, tiếng nói yếu ớt toàn giọng mũi.

Kỷ Dạ Bạch nghe xong thì cau mày, hắn thà rằng con nhóc này gây sự đấu võ mồm với hắn chứ không muốn thấy dáng vẻ cô khó chịu như vậy.

“Cậu quên vụ chênh múi giờ à? Có khả năng giờ này chú đang nghỉ ngơi.” Kỷ Dạ Bạch dằn lòng an ủi cô: “Ăn gì đi, sau đó tôi dẫn cậu đi chơi.”

“Nhưng…” Ninh Hề Nhi muốn nói gì đó nhưng Kỷ Dạ Bạch lại đột nhiên sáp lại gần, gương mặt tuấn tú ấy khiến cô phải giật mình: “Ưm, cậu làm gì thế?”

“Nếu còn không ăn cơm nữa, tôi sẽ không ngại mà đút cho cậu đâu.” Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, dáng vẻ như một tên du côn: “Còn là kiểu đút bằng miệng đấy.”

Mặt Ninh Hề Nhi nóng bừng: “Cậu thôi đi! Đừng làm loạn nữa!”

“Vậy thì cậu biết điều một chút, ăn cơm đi.”

Ninh Hề Nhi ỉu xìu chán chường ăn qua loa vài miếng, lúc cô đang định gọi điện thoại tiếp thì Kỷ Dạ Bạch giữ lấy cổ tay cô: “Nhóc chân ngắn, đi nhanh lên nào, buổi chiều còn có việc phải làm!”

“Này này! Cậu đi chậm chút được không…”



“Anh Kỷ, chị dâu, cuối cùng hai người cũng đã tới! Bọn em đợi lâu lắm rồi đấy!” Tiêu Hi Thần vẫy tay vô cùng nhiệt tình: “Mau đến đây!”

Hai người đi tới, Tiêu Hi Thần đút một tấm bản đồ vào tay Ninh Hề Nhi: “Ký hiệu này trên bản đồ đánh dấu địa điểm cất giữ nguyên liệu cho món thịt nướng, nằm sâu trong rừng rậm phía sau resort, tìm được càng nhiều thì bữa tối của chúng ta càng thịnh soạn.”

Đây là hoạt động do Thời Niệm Sơ sắp xếp, khu rừng này đã từng được khai thác, có thể đảm bảo an toàn nên thầy sắp xếp cho cả lớp đến tham gia.

Ninh Hề Nhi chẳng có chút hứng thú nào, cúi đầu nhìn mũi chân mình, hiển nhiên làm gì còn tâm trạng để ý đến trò chơi. Cô rất sợ… thật sự rất sợ… điều Tần Cẩn Du nói là sự thật…

Rõ ràng hôm tổ chức tang lễ cho mẹ, bố đã ôm cô và khóc, hứa hẹn cả đời này không bao giờ cưới vợ nữa, bố chỉ yêu một mình mẹ cô thôi. Nếu bố thật sự cưới vợ khác làm mẹ kế của cô…

“Ninh Hề! Cậu ăn nhiều như heo ấy, cậu phải tìm nhiều nguyên liệu nấu ăn vào, đừng có mà tính chuyện lười biếng!” Kỷ Dạ Bạch hung dữ ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Cậu cũng phải tìm luôn phần của anh đây!”

“Cậu bắt nạt người ta quá đấy!” Ninh Hề Nhi căm phẫn sục sôi.

“Cậu dốt nên tôi mới bắt nạt cậu!”

“Ha, Kỷ Dạ Bạch, cậu quá đáng lắm!”

“…”

Hai người không ai chịu nhường ai, bắt đầu đấu võ mồm với nhau.

Thành Du Nhiên che ngực: “Tớ cảm giác mình vừa bị dính 10k điểm sát thương.”

Tiêu Hi Thần vỗ vai cô nàng, vẻ mặt cảm thông: “Bây giờ cậu đã hiểu cảm giác của tôi chưa? Tôi đã bị thương không biết bao nhiêu lần rồi.”

“Haizzz.”

Hai người cùng nhau thở dài chán nản, cầm bản đồ đuổi theo Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi.

…..

Buổi chiều mùa đông, ánh mặt trời ấm áp, lá cây rụng chất thành từng lớp từng lớp trên mặt đất, giẫm lên thật là êm ái biết bao. Càng đi vào sâu, hoàn cảnh xung quanh càng vắng vẻ yên tĩnh.

Thành Du Nhiên thấp thỏm hỏi: “Bọn mình không đi sai đường, mà sao tôi lại cảm thấy âm u vậy nhỉ…”

“Không thể nào!” Tiêu Hi Thần cực tự tin, vỗ ngực mình đảm bảo: “Cậu đây sẽ không đi nhầm đường đâu!”

Cậu ta đắc ý giơ bản đồ lên, nụ cười sượng cứng ngay tức khắc. Vài giây sau, cậu ta ho khan vài tiếng: “Má? Bọn mình đi đến đâu đây?”

Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi và Thành Du Nhiên đều cạn lời.