Chương 113: Chiều vợ (2)

Tần Cẩn Du sợ hãi, giải thích nói: “Duệ Triết, không phải em muốn hắt anh, là con nhỏ Ninh Hề Nhi hèn hạ này nó tránh…”

Ninh Hề Nhi: Tôi không tránh chẳng lẽ làm cọc gỗ để cho cô hắt à? Logic này đúng là nực cười!

Đang oán thầm trong lòng, Tần Cẩn Du túm lấy tóc của Ninh Hề Nhi, hổn hển gào: “Quyến rũ người yêu tao… Đồ hèn hạ! Mày thiếu đàn ông bẩm sinh à? Sao mày dám cướp cả đàn ông của tao? Nói đi! Mày nói đi xem nào!”

“Tần Cẩn Du! Buông ra!”

“Bị tao nói trúng tim đen nên chột dạ chứ gì?” Mặt Tần Cẩn Du hung dữ, khuôn mặt nhăn nhó, hiện rõ vẻ đáng ghét.

Lệ Duệ Triết thấy dáng vẻ này của cô ta, không khỏi cau mày.

Gã vốn thích mặt của Tần Cẩn Du, chẳng qua chỉ chơi qua đường thôi mà. Cặp với kiểu con gái quyến rũ, sắc sảo nhiều rồi, thỉnh thoảng tìm kiểu trong sáng ngây thơ thay đổi khẩu vị.

Tần Cẩn Du tự cho là mình thanh cao, thực ra lại rất yêu hư vinh, gã ta chỉ bỏ chút tiền đã có thể nắm được cô ta trong tay rồi.

Vốn dĩ vẫn còn hứng thú với cô ta, nhưng so sánh cô ta với Ninh Hề Nhi thì trong lòng Lệ Duệ Triết liền không còn hứng thú nữa.

“Chị khối trên à, Ninh Hề Nhi bảo chị buông cô ấy ra!” Thời khắc quan trọng, Giản Nghi Tuyết đứng dậy, nắm hai tay run rẩy nói.

Những người khác của lớp S cũng nhao nhao nói: “Đúng vậy, dù sao thì đánh người cũng là không đúng.”

“Nó quyến rũ bạn trai của tôi, tôi chưa xé nát mặt nó là tốt lắm rồi, dạy nó một chút là điều đương nhiên!” Lời còn chưa dứt, Tần Cẩn Du đã kêu thảm thiết, “Á…”

“Cô ấy nói cô buông tay ra, cô bị điếc à?” Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự lạnh lẽo, khiến người ta sinh một nỗi sợ hãi không tên!

“Kỷ, cậu Kỷ…” Tần Cẩn Du đau đến mức răng va lập cập vào nhau, nước mắt nước mũi tèm lem, “Buông tôi ra… cầu xin cậu…”

Kỷ Dạ Bạch bóp tay cô ta, cũng không biết dùng sức mạnh cỡ nào, cô ta chỉ cảm thấy cổ tay mình sắp gãy đến nơi rồi!

“Cô biết đau? Ninh Hề Nhi không biết đau à?” Kỷ Dạ Bạch cười lạnh lùng, “Ức hϊếp người phụ nữ của tôi, cô cũng xứng à?”

Hắn mất kiên nhẫn hất tay Tần Cẩn Du ra, hắn dùng khăn giấy lau sạch tay, vẻ mặt chán ghét, “Chạm vào cô tôi còn thấy bẩn tay tôi đấy!”

Xung quanh vang lên tiếng thở dài, đến mức khiến Tần Cẩn Du nghe xong mặt thoạt tái thoạt đỏ.

“Cậu hai nhà họ Kỷ” Lệ Duệ Triết ngẩn ra.

Cậu hai nhà họ Kỷ sao lại ở đây? Sao lại ra mặt vì người con gái này?

Chờ một chút, vừa nãy có phải cô gái này nói, cô ta có người yêu rồi đúng không?

Không! Không thể nào!

Lệ Duệ Triết cố gắng để cho bản thân mình bình tĩnh lại, tươi cười nói, “Thật trùng hợp, không biết cậu Kỷ có bằng lòng nể mặt tôi, hai anh em chúng ta tụ tập một lát không, tôi mời!”

Ninh Hề Nhi thực sự không thể chịu nổi, nôn khan một tiếng.

Lệ Duệ Triết không thể cười tiếp, căm phẫn nhìn Ninh Hề Nhi.

Tính cách của Ninh Hề Nhi là người có thù ắt phải báo, con ngươi đen như ngọc lóe lên sự gian xảo, cô thân mật khoác cánh tay Kỷ Dạ Bạch nói: “Ông xã, anh tới rồi!”

Tiếng ông xã này vừa ngọt vừa dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ cố tình gào lên ở trong phòng lúc nãy, con ngươi của Kỷ Dạ Bạch lập tức trở nên sâu thẳm.

“Ngoan, anh tới muộn.”

Lệ Duệ Triết nghe hai người trò chuyện, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào xuống đất!

Gã cầm khăn tay lau mồ hôi, nơm nớp lo sợ hỏi: “Cậu Kỷ, vị này là…?”

Kỷ Dạ Bạch hất hàm, kiêu ngạo nhìn gã ta nói: “Bạn gái tôi, vợ chưa cưới, mẹ tương lai của con tôi.”

Phịch!

Lệ Duệ Triết từ trên sô pha ngã khụy xuống đất, khuôn mặt tràn đầy sự hoảng sợ!

Trong giới kinh doanh của thành phố Anh Đào, lưu truyền một câu nói như thế này: Thà đắc tội với Diêm Vương cũng chớ có đặc tội với nhà họ Kỷ.

Nhà họ Kỷ vốn là gia tộc lớn lưu truyền qua nhiều thế hệ, đến đời của ông cụ Kỷ thì càng huy hoàng. Đến đời bố của Kỷ Dạ Bạch đã đưa Kỷ Thị lên một tầm cao mới. Kỷ Dạ Mặc thì là nhân tài nổi tiếng trong giới kinh doanh, thủ đoạn cũng ác độc hơn người đời trước nhiều, bình thường biết bao người nịnh bợ đuổi đi còn chẳng hết, ai dám tìm đường chết mà đắc tội với nhà họ Kỷ chứ?

Nhưng bây giờ Lệ Duệ Triết lại đắc tội với cậu hai nhà họ Kỷ…

Đỉnh đầu mướt mát mồ hôi, Lệ Duệ Triết cười nói: “Cậu Kỷ, tôi hiểu lầm rồi… Xin cậu đừng để bụng nhé… Cô Ninh này, cô nói đúng không?”

Gã liều mạng nháy mắt với Ninh Hề Nhi, Ninh Hề Nhi lại lắc đầu: “Không phải hiểu lầm nha, là anh có ý xấu với tôi trước, còn nói dối bạn gái anh, khiến cho cô ta đánh tôi.”

Phụt…

Lệ Duệ Triết dường như nôn ra máu, con ranh này lại dám hùng hồn tố cáo gã!

“Gã ta có ý xấu gì với cậu?” Kỷ Dạ Bạch nheo mắt lại, vẻ mặt vô cùng nguy hiểm!

“Gã khuyên tôi là phải tìm bạn trai tốt một chút, có tiền, muốn gì thì mua thứ đó.”

Kỷ Dạ Bạch quay sang nhìn Lệ Duệ Triết, cười lạnh.

Lệ Duệ Triết bị hắn nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Cậu thanh niên này, khí thế lớn quá!

“Cậu hai, tôi sai rồi, là tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn.” Lệ Duệ Triết vội vàng giải thích, “Tất cả là tại con đàn bà ngu xuẩn này!”

Gã nắm chặt tóc của Tần Cẩn Du, giáng cho cô ta một cái bạt tai thật mạnh, lạnh lùng nói: “Còn không mau xin lỗi cậu Kỷ với cô Ninh?”

Cái tát này, gã dùng toàn bộ sức lực! Tần Cẩn Du bị tát đến mức nổ đom đóm mắt, còn chảy cả máu mũi, cô ta trố mắt đứng nhìn người đàn ông tàn bạo trước mặt, “Anh… Anh đánh em?”

“F*ck.” Lệ Duệ Triết mắng một tiếng, lòng nghĩ con đàn bà này đúng là không thức thời, lại một cái tát nữa giáng xuống, sau đó tươi cười nhìn về phía Ninh Hề Nhi, “Cô Ninh, coi như tôi đánh thay cô, giúp cô xả giận!”

Ninh Hề Nhi đang khinh bỉ gã đàn ông cặn bã này, gặp chuyện liền đổ lên đầu người khác, lại còn đánh phụ nữ, đúng là không có tí đạo đức nào!

Kỷ Dạ Bạch khoanh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn gã, khóe môi giương lên thành một nụ cười khó hiểu, “Cô ta là cô ta, anh là anh, lời xin lỗi của anh đâu?”

Lệ Duệ Triết nắm tay, nhắm chặt hai mắt lại.

Một lát sau gã mở mắt, nghiến răng nghiến lợi quỳ xuống trước mặt Ninh Hề Nhi.

“Cô Ninh, xin lỗi cô, vừa nãy tôi đã đắc tội rồi.”

Trong nhà ăn xôn xao, không có ai ngờ rằng, Lệ Duệ Triết lại quỳ xuống xin lỗi Ninh Hề Nhi!

Tần Cẩn Du bị hành động này của gã làm kinh ngạc, người bạn trai khó khăn lắm cô mới tìm được, cô tự cho rằng gã là người xuất sắc nhất, có tiền nhất, lại có thể quỳ trước mặt Ninh Hề Nhi.

Nhưng mà, người đàn ông này vì câu nói của Kỷ Dạ Bạch mà vứt bỏ tự trọng quỳ xuống! Kỷ Dạ Bạch tìm mọi cách để bảo vệ Ninh Hề Nhi, gã đàn ông này lại đánh cô, vừa so sánh liền biết được cao thấp.

Cô ta cảm thấy tủi nhục vô cùng, hóa ra từ đầu tới giờ cô ta chẳng có gì sánh được với Ninh Hề Nhi!

Tần Cẩn Du cười, nghe giọng của cô ta vừa thê lương lại vừa chói tai: “Ninh Hề Nhi, mày đúng là đồ hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông! Giống người mẹ đã chết của mày vậy!”

“Câm miệng!”

Tần Cẩn Du cười vô cùng nham hiểm. “Cho nên mẹ mày mới chết sớm! Còn ông bố đói khát kia của mày, mẹ mày mới chết vài năm nhỉ, ông ta đã tái hôn rồi. Ha ha! Cả nhà đều là người hèn hạ… Tất cả đều thế!”

Bốp…

Một cái bạt tai vang dội, gọn gàng giáng lên mặt của Tần Cẩn Du.

“Tôi từng nói, tôi là người rất nhỏ mọn mà.” Ninh Hề Nhi đã hoàn toàn xù lông lên rồi, “Cô chọc vào tôi rồi, Tần Cẩn Du ạ!”