Chương 103: Điểm yếu của Đại Bạch.

Trong đầu Ninh Hề Nhi gióng lên hồi chuông cảnh giác, như gặp phải kẻ thù lớn!

Tiêu rồi!

Lẽ nào hôm đó người cô hôn trúng chính là Kiều Nam Thành?

Kiều Nam Thành thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô thì tưởng là cô bị bắt nạt, lập tức nghiêm túc đi đến hỏi: “Cậu, cậu có sao không?”

Cậu ta cố gắng nói chậm để cái tật nói lắp không quá rõ ràng.

Ninh Hề Nhi gần như nhảy dựng lên y hệt một còn mèo xù lông: “Kiều Kiều chạy mau!”

Kiều Nam Thành ngơ ngác: “Hả?”

Kỷ Dạ Bạch nheo mắt, vẫn ung dung khoanh tay mà nhìn Kiều Nam Thành.

Ngôn Dịch Thâm thầm cười vang trong lòng.

Con nhóc này, dám dùng mưu kế với gã à, gã phải dạy cho cô biết hai chữ “gian xảo” là như thế nào…

“Chậc chậc, Hề Nhi, tuy Kiều Nam Thành là vệ sĩ của em, nhưng sao em có thể hôn cậu ta được…” Ngôn Dịch Thâm tiếp tục đổ dầu vào lửa, cái đuôi xấu xa gian trá ở phía sau như đang vung vẩy: “Kỷ Dạ Bạch, cậu có thể nhịn được à? Nếu tôi là cậu thì chắc chắn không nhịn được đâu!”

Ninh Hề Nhi sắp khóc tới nơi, cô vội vàng giải thích: “Kỷ Dạ Bạch… hôm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn! Cậu đừng đánh Kiều Kiều, Kiều Kiều vốn đã không thông minh, cậu mà còn đánh nữa cậu ấy biến thành ngốc thì làm thế nào! Hu hu…”

Cô sốt ruột tới mức mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh ánh nước, dường như hàng mi chỉ hơi run lên là nước mắt sẽ tràn ra.

Kiều Nam Thành vụng về muốn xoa đầu cô: “Đừng, đừng khóc…”

Tay mới vươn ra giữa chừng đã bị Kỷ Dạ Bạch đập cho một cái nghe đánh bốp!

Ninh Hề Nhi nghe thấy cái tiếng đó òa run cả người, cô níu tay áo Kỷ Dạ Bạch một cách đáng thương: “Đại Bạch… thật sự là chuyện ngoài ý muốn mà. Tôi bất cẩn bị ngã, sau đó lại không cẩn thận hôn vào mặt cậu ấy… Cậu đừng tức giận mà…”

Cô vừa gọi “Đại Bạch”, ánh mắt Kỷ Dạ Bạch đã trầm xuống, hắn đột nhiên hỏi: “Ngày hôm đó cậu ngã mấy lần?”

“Một lần…”

“Đồ ngốc!” Kỷ Dạ Bạch búng trán cô một cái: “Ngốc chết đi được! Không làm anh đây bớt lo chút nào!”

Kiều Nam Thành siết chặt nắm đấm: “Không cho phép, đánh cô ấy!”

“Kiều Kiều, cậu đừng nói nữa!” Ôi chao, liệu Kỷ Dạ Bạch có đánh Kiều Kiều hay không?

Nghĩ đến những năm qua Kiều Kiều làm chân chạy cho cô, giúp cô đánh bọn lưu manh, mua que cay cho cô, Ninh Hề Nhi bỗng nhiên nảy sinh giác ngộ liều mình cứu người. Cô ôm chặt eo Kỷ Dạ Bạch: “Kiều Kiều, cậu mau chạy đi! Tôi sẽ giữ chân cậu ta! Chuyện tôi hôn cậu thì cậu cứ quên hết đi!”

Kiều Nam Thành ngơ ngác nói: “Cậu đâu có hôn tôi.”

Nà ní?

“Hôm đó ở nhà ma, lúc tôi bị ngã đã hôn phải một người, không phải là cậu sao?” Ninh Hề Nhi chẳng hiểu ra sao.

Kiều Nam Thành lắc đầu.

Rẹt rẹt đoàng đoàng…

Ninh Hề Nhi cảm thấy như bị sét đánh ngang tai!

Cô cứng nhắc ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với gương mặt tuấn tú không chút cảm xúc của Kỷ Dạ Bạch.

“Vậy tức là người tôi hôn là…”

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Ninh Hề Nhi: “…”

Ngôn Dịch Thâm: “!!!”

Kiều Nam Thành: (⊙o⊙) Xảy ra chuyện gì vậy…

Ninh Hề Nhi vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ thì đã bị Kỷ Dạ Bạch tóm lấy cổ tay kéo ra khỏi hội trường…



Phòng vệ sinh của nhà họ Kỷ…

Ninh Hề Nhi bị ép không còn đường lui, chỉ có thể dựa vào bồn rửa tay.

“Kỷ Dạ Bạch, cậu muốn làm gì…”

Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, ngang ngược ghé sát vào cô: “Làm chuyện mà người yêu nên làm!”

“Nhưng chúng ta chỉ đóng giả người yêu thôi mà…” Ninh Hề Nhi cô đơn cúi đầu, hơi thở tản ra từ phía Kỷ Dạ Bạch chợt lạnh xuống: “Thế nên cậu mới che chở cho thằng ngốc kia đến vậy à?”

“Cậu ghen rồi sao?” Ninh Hề Nhi thấp tha thấp thỏm hỏi.

Kỷ Dạ Bạch cười lạnh: “Tôi muốn ăn cậu!”

Ninh Hề Nhi: “!!!”

Mặt cô đầy vẻ hoảng sợ: “Ăn thịt người là phạm pháp đấy!”

Sắc mặt Kỷ Dạ Bạch cứng đờ mất mấy giây, hắn nhéo vào eo cô một cái: “Cậu muốn tôi làm bạn trai cậu còn gì, bạn gái không phải là dùng để “ăn” sao?”

Hắn cố ý nhấn mạnh từ “ăn”, lại chỉ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt vì kinh hồn bạt vía của Ninh Hề Nhi: “Ăn, ăn tôi không ngon đâu…”

Trong đầu cô hiện lên bộ phim kinh dị từng xem hồi bé, hình ảnh một ông chú trung niên cười gằn xách một cái túi: “Bánh bao nhân thịt người đây, mua một cái không?”

Cô sợ đến mức rùng mình, hồi hộp căng thẳng nhìn Kỷ Dạ Bạch, vội vàng đánh trống lảng: “Hôm đó lúc ở nhà ma tôi hôn trúng cậu à? Sao cậu không nói cho tôi biết?”

Kỷ Dạ Bạch chợt nheo mắt, ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm: “Cậu cho rằng người cậu hôn là ai?”

Hôm ấy cả người hắn đầy mùi tanh của máu, lúc Ninh Hề Nhi hôn hắn, hắn vô thức đẩy cô ra, ai ngờ lại tạo thành hiểu nhầm lớn như vậy.

“Ha ha…” Ninh Hề Nhi cười lấy lòng: “Đại Bạch à, ôi chao, hôm nay cậu đẹp trai thật đấy!”

“Đừng hòng đánh trống lảng!” Giọng hắn lạnh như băng: “Cậu tưởng người cậu hôn là tên ngốc họ Kiều kia phải không? Sợ tôi đánh cậu ta cho nên mới bảo vệ cậu ta như vậy, có đúng không?”

Hu hu… sao Kỷ Dạ Bạch lại thông minh như vậy, chuyện gì cũng đoán ra hết trơn á. T_T

“Tôi sợ cậu không vui đấy chứ… Bây giờ chúng ta đã là người yêu rồi, nếu cậu đi hôn bạn nữ khác tôi chắc chắc sẽ tức giận! Thế nên đổi vị trí mà nghĩ, nếu tôi hôn bạn nam khác thì cậu…”

Ninh Hề Nhi còn chưa nói xong đã bị Kỷ Dạ Bạch ngang ngược ngắt lời: “Cậu hôn ai, anh đây sẽ đánh thằng đó! Nếu cậu dám nghĩ đến thằng khác thì anh đây sẽ nhốt cậu lại!”

Thấy vẻ mặt hoảng sợ của con nhóc này, ác ma trong lòng Kỷ Dạ Bạch trỗi dậy, hắn khóa chặt bờ vai gầy gò xinh xắn của cô, há miệng cắn lên hõm xương quai xanh tinh xảo.

“Á, đau quá…”

Đồ khốn kiếp! Đồ ác ma! Không vừa ý là cắn người, hắn cầm tinh con chó hay sao?

Ninh Hề Nhi tức giận định nện cho hắn một cú, nhưng lại bị Kỷ Dạ Bạch nắm cổ tay khóa ra sau lưng!

Cô nhóc nóng nảy dùng chân đá hắn, Kỷ Dạ Bạch dứt khoát bế bổng cô nhóc lên ấn vào tường, khiến cô lơ lửng trên không trung. Hắn hạ giọng uy hϊếp: “To gan đấy nhỉ?”

“Là do cậu quá đáng!” Gạch men sau lưng lạnh như băng, do váy kiểu hở lưng nên Ninh Hề Nhi bị lạnh tới nỗi run lên.

Con giun xéo lắm cũng quằn, huống chi là Ninh Hề Nhi.

Cô ra sức cựa quậy đôi tay bị giữ chặt, kéo chiếc quần âu của Kỷ Dạ Bạch xuống, la lên: “Nếu cậu còn không buông tay thì tôi sẽ kéo quần cậu xuống đấy!”

Đôi mắt như viên hắc diệu thạch của hắn lóe lên cảm xúc khó tả, như thể bỗng nhiên có một đốm lửa bùng lên, cháy phừng phừng.

“Này, cậu còn biết xấu hổ hay không hả! Tôi sắp kéo quần cậu xuống rồi này, cậu phản ứng chút đi được không?” Ninh Hề Nhi không nắm chắc, thấy Kỷ Dạ Bạch không nói gì, cô hạ quyết tâm ra tay!

Động tác của cô quá mạnh, Kỷ Dạ Bạch lại không thể thật sự mặc kệ cho cô làm loạn, bèn lui về phía sau.

Vạt váy quá dài khiến Ninh Hề Nhi vấp ngã! Cả người cô đổ về phía hắn…

Bịch! Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cùng ngã sấp xuống!

Mặt Ninh Hề Nhi đập vào phần bụng dưới của Kỷ Dạ Bạch, yết hầu hắn cuộn lên, hắn nghiến răng nghiến lợi quát: “Ninh Hề, cậu là heo à?”

“Cậu mới là heo!” Ninh Hề Nhi cãi lại, tay ấn bừa một chỗ nào đó định đứng dậy, lại nghe thấy Kỷ Dạ Bạch thẹn quá hóa giận mà gào lên: “Bỏ tay cậu ra!”